Mạt Thế Chi Toàn Năng Đại Sư

Chương 12

Cô nhi viện!

Dịch: Tĩnh Luân

Biên:songthanhsang

Chỉ có ba chiếc xe chở cũng không ít người.

Tần Phong cảm giác được quanh thân đè ép khó chịu mà nhíu mày, hàng hóa chỉ có thể để trên trần xe bị dán tại trần xe.

"Nếu như sau này muốn đi dã ngoại vẫn nên là mua một chiếc chiến xa, nhưng nếu như vậy thì cần tổ kiến tiểu đội!"

Nếu không mà nói đi dã ngoại kiểu này lúc nào cũng có thể chèn ép đến khó chịu, trừ phi là có một chiến xa không gian lớn.

Mà cái loại đồ vật kia chỉ có nhà giàu mới mua nổi!

Tần Phong nhìn thoáng qua Lục Manh suy yếu vô cùng.

Về phần bọn người Vương Khải bị đám đông cô lập tự nhiên là không lên chung một chiếc xe.

Có lẽ là không khí trên xe không tốt, Tần Phong cảm giác được tiểu gia hỏa nguyên bản đang ngủ say vậy mà di chuyển, động đậy trước ngực của hắn.

Bên trong túi áo của Tần Phong rất lớn, Tiểu Bạch hiện tại chỉ có lớn chừng bàn tay có thể xoay người lật qua lại.

"Đừng lộn xộn!"

Tần Phong vỗ vỗ túi, nhiều người ở đây đều là kẻ có ánh mắt, mẹ của Tiểu Bạch thực lực không hề yếu, con của nó gen tốt đẹp, con non có thể thuần hóa bồi dưỡng nếu như bị kẻ khác để mắt tới chính là phiền phức lớn.

Bản thân cũng không biết nó có phải nhạy cảm hay không cũng không chuyển động nữa, Tần Phong lúc này mới có chút yên tâm.

Giơ cổ tay lên, nghĩ nghĩ, Tần Phong tìm được thông tin của người hôm qua mới lưu lại.

Tiết Hưng Phúc!

"Chỗ của ta hiện đang có một ít đồ, ngươi có muốn thu hay không?" Tần Phong kiểm tra lại chiến lợi phẩm của mình và gửi đi.

Vào lúc này chỉ mới sáu giờ sáng, Tiết Hưng Phúc vẫn còn mơ mơ màng màng còn trong giấc ngủ, sau khi nhìn thấy tin tức trên máy truyền tin viết gì ngay lập tức bò dậy nhanh chóng.

"Thu!"

Cảm giác bản thân Tiết Hưng Phúc rất nhạy cảm để cho hắn biết thiếu niên này bất phàm.

Chỉ mới một ngày thôi mà trong tay đối phương thế mà có nhiều đồ vật khiến cho hắn ngạc nhiên như vậy.

Phải biết, hắn hôm qua kiểm tra thông tin Tần Phong trong danh sách tiêm dược tề thức tỉnh, hắn chỉ mới được tiêm vào hôm qua mà thôi.

Nhưng bây giờ, nhìn thấy tới đồ vật mà thiếu niên này mang tới cảm thấy người này thật sự khó lường.

"Đổi dược tề cường hóa!" Tần Phong lần nữa nhập thông tin gửi qua.

"Ngươi còn muốn dược tề cường hóa, thạt sự muốn đổi một lần hết tám mươi ống?" Xem như ta có giá cả nội bộ đi nữa thì số lượng một tháng khẳng định không có nhiều đến như vậy!"

Tần Phong nhẹ cười một chút, chút dược tề cường hóa này kỳ thật đối với hắn tác dụng không quá lớn, nhưng mà đây là một loại tiền tệ thông dụng nhất.

Trong thời đại này, cho dù liên ban có phát hành tiền giấy đi nữa thì nhiều người vẫn tin tưởng vào sự trao đổi hàng hóa, lấy vật phẩm làm điều kiện để trao đổi.

Những vật này dù sao cũng là thứ thật sự có tác dụng!

"Vậy thì đổi cấp độ F!"

Tiết Hưng Phúc bên kia, còn do dự nửa ngày sau đó mới cắn răng trả lời "Tốt!"

"Thuận tiện, ta còn có một bộ vật liệu của cấp thú tướng, có thể đổi một cây súng năng lượng hay không?"

Tiết Hưng Phúc thật sự không còn biết nói gì "..." Thiếu niên này, đến cùng là có bao nhiêu năng lực.

Nhưng cuối cùng, hắn kìm nén sự tò mò của mình, lựa chọn đồng ý.

Tần Phong hài lòng gật đầu, mình bây giờ chỉ vừa mới trùng sinh, có một đối tác có khả năng như vậy có gì không tốt hơn!

Nửa giờ sau, tại điểm xuất phát dã ngoại của căn cứ phía Bắc, Tần Phong bước xuống xe sau đó đi đến một chiếc xe bên cạnh nhìn cực kỳ bình thường, kéo ra ghế ngồi phía sau ngồi vào, Lục Manh cùng Lý Dao Dao xuống xe chậm hơn một chút đã mất dấu vết của Tần Phong.

"Người này thật đúng là, lại lặng lẽ rời đi, ta còn dự định mời hắn ăn cơm tối!" Lục Manh che ngực, có chút oán trách nói.

"Hắn là người ở căn cứ phía Bắc sau này vẫn còn có thể gặp lại!" Lý Dao Dao cũng thở dài một tiếng, trong lòng có chút thất lạc, cảm thấy Tần Phong thật sự không đem bọn hắn đặt vào mắt.

Bản thân nàng chính là dị năng giả thủy hệ cũng cảm giác được có sự chênh lệch rất lớn.

...

Tần Phong ở trên xe không biết được suy nghĩ của hai người, bọn họ chỉ là bèo nước gặp nhau, bản thân cứu đối phương xem như chỉ là một loại ân tình không nhất thiết phải đem bản thân giống như kẻ trông giữ những tân binh mới.

Trên xe, Tiết Hưng Phúc hưng phấn nhìn những vật liệu còn mới, tính toán một chút bản thân có thể đổi được bao nhiêu cống hiến.

Tần Phong cũng lấy được vật mình cần,

Ba ống dược tề cường hóa cấp độ F, hai mươi ống dược tề cường hóa cấp độ G, còn có một thanh súng năng lượng.

Dược tề cường hóa giá trị hơn bốn mươi vạn, so với những vật liệu của hung thú mà hắn thu thập xem như không sai biệt lắm, mà cây súng năng lượng lại có giá hai mươi vạn vừa đúng với giá trị của một đầu người sói.

Đây là một khoảng tiền mà người bình thường kiến hơn nửa đời người.

Cho nên trong căn cứ trên thực tế có nhiều người trẻ tuổi cùng với trung niên muốn kiếm tiền, thời gian trải qua đều cực kỳ đẫm máu, ra ngoài săn giết dị thú sau đó lại mua sắm dược tề cường hóa, tự bản thân mình cường hóa, bất kỳ ai cũng không biết mỗi lần rời khỏi căn cứ bọn họ còn có thể quay về nữa hay không.

"Được rồi, tại ngã tư con đường phía trước cho ta xuống!" Tần Phong nói.

"Tốt, nếu có vật gì tốt thì nhớ kỹ tìm ta a!"

Tiết Hưng Phúc cười tũm tĩm nói, sau khi hoàn thành cuộc mua bán này, hắn cũng cực kỳ cao hứng.

Tần Phong xuống xe, nhìn dòng người qua lại trên đường phố, bước chân cũng tự động ngừng lại.

Trong nháy mắt hăn có cảm giác không biết bản thân mình nên đi con đường nào.

Nhưng chẳng mấy chốc hắn liền nghĩ đến bản thân mình lúc này hẳn là cần phải trở về cô nhi viện.

Tất nhiên, cô nhi viện cũng không phải là chỗ ở lâu dài sau một tháng từ lúc người được tiêm vào dược tề thức tỉnh, trong mười sáu tuổi nhất định phải dọn rời khỏi cô nhi viện ra ngoài ở và đưa những đứa trẻ mới đến nơi này.

Bất quá, dù sao đây cũng là nơi mà hắn sinh hoạt, cũng thật lâu Tần Phong chưa gặp qua lão hiệu trưởng.

Nghĩ tới đây, Tần Phong siết chặt lại nắm đấm.

Bước chân bước đi càng thêm trầm ổn, chỉ mới hơn mười phút, Tần Phong liền thấy một vài tòa nhà được xây dựng dày đặc đến mức không còn nhìn thấy bất kỳ không gian sinh tồn nào khác.

Từ bên ngoài nhìn vào, bên trong khiến cho người khác có một lọa cảm giác đè nén chen chúc.

Không còn cách, không gian sinh tồn của căn cứ phương Bắc không nhiều, chỉ có đám nhà giàu mới có thể sống trong những căn nhà thậm chí cs thể ở những biệt thự cao cấp bên trong khu vực trung tâm, khu vực càng lớn khi ra bên ngoài thì không gian càng nhỏ lại.

Trên thực tế nhiều người biết được rằng đây chính là một loại bảo hộ.

Những người ở càng gần bên ngoài thì lúc gặp nguy hiểm có thể trở thành pháo hôi mà thôi.

Tần Phong đi vào trong cư xá, âm thanh của đám trẻ con chơi đùa truyền đến, cho dù là địa phương mà ánh sáng khó có thể truyền tới nhưng như cũ bọn chúng vẫn hoạt bát hiếu động.

Đây là bản chất của những đứa trẻ.

Bất quá khi bọn nhỏ nhìn thấy Tần Phong, lập tức ngừng lại tiếng cười, ngược lại còn nhanh chóng giải tá chạy đến chỗ xa mà quan sát Tần Phong.

Tần Phong vừa mới giết qua dị thú, trên người còn có mùi máu tanh, huống chi trang phục hiện tại trên người cũng khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi.

Tần Phong quẹt thẻ, tiến vào bên trong tòa nhà, ngay phía sau truyền dến âm thanh "Hắn cũng là cô nhi sao?"

"Nhìn thật sự uy phong a!"

"Ăn mặc nhìn có vẻ tốt như vậy, có phải là trở về tặng đồ hay không?"

"Tối nay chúng ta có thịt ăn sao?"

Một câu nói như vậy, khiến cho nước bọt của bọn trẻ đều ứa ra.

Bây giờ Tần Phong đã đến đoạn G2, tai thính mắt tinh, cảm giác nhạy hơn người bình thường gấp đôi tự nhiên là nghe được âm thanh của bọn nhỏ.

"Tôi đã quên, chờ có thời gian rảnh lại mang vài thứ trở về!"

Tần Phong nghĩ, cũng đã leo lên cầu thang đến gần phòng ngủ của mình.

Trong phòng là bốn cái giường, có tổng cộng tám người ở, bất quá bây giờ bọn họ đều không ở chỗ này.

Trong số người đó còn có Trần Minh.

Tần Phong nhìn đồng hồ, đã bảy giờ đồng hồ, những người này hẳn là sớm đã đi rèn luyện, dù sao thức tỉnh chính là một sự kiến trọng đại trong đời của mỗi người.
Bình Luận (0)
Comment