Sáng sớm, sáu người vệ sinh rửa mặt xong, lại bắt đầu lên đường.
Nhậm Quảng Bách lái xe, Hà Cố ngồi ở phó lái xem bản đồ, thi thoảng ngây ngô cười, Nhậm Quảng Bách nhíu mày nhìn cậu ta, “Cậu…… Không bị gì chứ?”
Hà Cố ‘A’ một tiếng nhìn phía anh, vẻ mặt mờ mịt: “Cái gì?”
Nhậm Quảng Bách: “Tôi nói, cậu làm gì mà cứ luôn ngây ngô cười như thế?”
Hà Cố nghe xong, lại nghĩ tới cái gì đó, ha hả một tiếng: “Không có gì ~”
Nhậm Quảng Bách đột nhiên cảm thấy bộ dạng này của Hà Cố, cứ ghê ghê.
Ngồi đằng sau, Hứa Thanh nghe thấy Nhậm Quảng Bách và Hà Cố nói chuỵen, biết Hà Cố cười cái gì, mặt đỏ lên, cúi đầu không nói. Viên Bình ở bên cạnh khó hiểu hành động của bọn họ, đành tiếp tục phát ngốc.
Nhậm Từ Nhạc và Nhan Hàn ở phía sau không nghe thấy phía trước xảy ra chuyện gì, bọn họ chuyên tâm nhìn bốn phía, cảnh giác xác sống tiếp cận.
Rất nhanh, họ tới khu 5 C thị.
Khu 5 có kiến trúc vừa đặc biệt lại vừa kỳ quái, mỗi một gian phòng ở hoặc toà nhà, vô luận là cửa hàng bên đường hay là nhà cao tầng, tất cả đều đủ mọi màu sắc, tràn ngập tính mộng ảo và giải trí.
Bọn họ cũng không phân khu vực, tất cả đều liền một khối, tỷ như từ một tòa cao tầng đi xuống, chung quanh sẽ xuất hiện phòng ốc thấp bé, cũng có thể xuất hiện một khu trò chơi công viên, vô cùng kỳ lạ.
Đây cũng là sự đặc sắc của khu 5.
Nhưng cũng bởi vậy, càng nhiều chỗ kín, tính nguy hiểm sẽ càng cao hơn.
Đi vào khu 5, trống rỗng không một mảnh, xác sống đâu hết rồi?
Nhậm Quảng Bách nghĩ, hẳn là bị tang giới mang đi, khó trách xác sống trên đường chẳng những không gia tăng ngược lại giảm bớt một chút, chỉ có số ít trường hợp đặc biệt, xuất hiện lượng lớn xác sống.
Lái xe đến trước một khu công viên, Nhậm Quảng Bách đưa Hà Cố, Nhan Hàn, Nhậm Từ Nhạc xuống xe, để Hứa Thanh Viên Bình trông xe, bốn người họ ở chung quanh quan sát, sợ ở chỗ tối sẽ có nguy hiểm.
Bốn người tách ra hành động, ba người Nhậm Quảng Bách thì không cần phải nói, một đường tới đây, vốn hành động nhanh nhẹn càng trở nên nhanh chóng, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi người đâu. Hà Cố qua một thời gian đã rất tiến bộ, cùng đám người Nhan Hàn học không ít, cũng có thể một mình đảm đương mọi việc.
Hứa Thanh và Viên Bình sẽ dùng súng trông tại chỗ, tuy rằng không nhanh nhẹn và chuẩn xác như đám người Nhan Hàn, nhưng cũng có năng lực tự bảo vệ mình.
Bốn người phân chia nhau, Nhan Hàn đến công viên giải trí thăm dò, nơi này địa thế phức tạp nhất, y đi sẽ tương đối an ổn. Nhậm Quảng Bách sang một con phố ở bên trái, Nhậm Từ Nhạc đến công viên trò chơi đối diện, cửa hàng lân cận, Hà Cố sang con phố bên phải.
Nhan Hàn vào công viên trò chơi, bên trong là một mảnh hỗn độn, bóng bay hỗ độn khắp nơi, đồ uống vứt linh tinh, quần áo từng mảnh, nhìn ra được lúc đào vong, mọi người kinh hoảng và khiếp sợ đến mức nào.
Nhan Hàn nhìn bốn phía, chân nhẹ nhàng đi qua chỗ xe lửa, đi vào nơi sâu hơn.
Vừa tiến vào, liền nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, vừa chuyển, súng đã giương lên.
Đập vào mắt, là bóng người quen thuộc, Nhan Hàn nheo mắt nhìn, sau khi nhận ra là ai, trừng lớn hai mắt.
Đối phương nhìn thấy y, tươi cười, đôi tay mở ra, “Nhan Hàn, anh rốt cuộc tìm được em rồi! Đến đây, trở lại bên người anh đi!”
Người này nói ngoại ngữ, Nhan Hàn chẳng những nghe hiểu được, còn trả lời bằng ngoại một cách trơn tru.
Nhan Hàn cau mày, trong mắt tràn đầy ghét bỏ: “Tôi còn kỳ nghỉ, kỳ nghỉ hẳn phải tự do chứ.”
Người nọ nghe xong, biểu cảm cứng đờ, ở bên người hắn chẳng lẽ không được tự do sao?
Tiếp theo hắn cười, nhìn Nhan Hàn xinh đẹp trước mắt, trong mắt tràn ngập chiếm hữu loại tình cảm khó nói.
“Thật không…… Nhưng em, nhất định phải cùng anh trở về……”
Nhậm Quảng Bách thăm dò phố bên trái, chợt nhảy dựng, quẹo một ngõ, vào một con đường nhỏ, vừa đi vài bước đã bị ai đó từ sau che miệng lại. Nhậm Quảng Bách trừng lớn hai mắt, định cho đối phương một quyền quăng ngã liền nghe thấy người phía sau nói: “Thân thủ không tồi, so với người tôi mới vừa gặp được lợi hại hơn, không ngờ tới cậu lại thâm tàng bất lộ.”.
Nhậm Quảng Bách cảm thấy thanh âm có chút quen thuộc, đối phương buông anh ra, anh xoay người liền thấy được bóng người quen thuộc.
Nhậm Quảng Bách kinh ngạc: “Anh như thế nào lại ở đây, anh không phải ở E thị sao? Đến đây khi nào?”
Đối phương mặc áo gió màu đen, khuôn mặt khí phách, vết sẹo trên má và hình xăm đầy người, Nhậm Quảng Bách đều nhận, đây còn không phải là lúc cái tên hắc bang trước đó anh gặp ở khu 9 sao, là cai gã mặc áo hồng đó chứ ai?
Nhưng ông ta, không phải đi E thị sao? Như thế nào lại ở đây?
Đối phương cười cười, hai tay khoanh trước ngực, “Cậu nói xem? Đúng rồi…… Con chip, ở trên người cậu đúng không?”
Nhậm Quảng Bách nghe thấy hai chữ con chip, lập tức đề phòng, lui lại mấy bước, nâng súng lên chĩa vào hắn, trừng mắt, “Anh như thế nào biết chuyện con chip? Anh rốt cuộc là ai?”
Đối phương cười càng sáng lạn: “Tôi?”
Dừng một chút, nhìn Nhậm Quảng Bách: “Tôi là Lâm Dược, Thống soái quân đoàn R quốc. Con chip…… Có thể giao cho tôi không?”
Nhậm Từ Nhạc thăm dò ở thương trường phụ cận, cũng không có thu hoạch gì, ở đi ngang qua phố bên phải thì hội hợp với Hà Cố, hai người cũng chưa phát hiện gì, nhưng đây cũng là chuyện tốt.
Nhậm Từ Nhạc và Hà Cố về vị trí, Hứa Thanh và Viên Bình nhìn thấy họ bình an không có việc gì cuối cùng cũng yên tâm.
“Thế nào? Có phát hiện cái gì hay không?” Hứa Thanh vẫn như rất hy vọng gặp được người mắc nạn, tuy rằng bị ba người Điềm Điềm lừa gạt, nhưng cậu vẫn hy vọng có thể cứu trợ những người khác, mọi người cùng nhau sống sót.
Hà Cố sờ sờ đầu của cậu, lắc đầu: “Không, cái gì cũng không phát hiện.”
Nhậm Từ Nhạc cũng vỗ vỗ đầu Viên Bình, cười ôn nhu: “Có lẽ bọn họ đều chạy trốn tới C thị rồi. Mọi người cũng thấy đấy, C thị đóng cửa nhanh như vậy, ở bên trong nhất định rất an toàn, không có việc gì.”
Viên Bình gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ, tiếp theo ngó trái ngó phải, “Nhan đại ca cùng Nhậm nhị ca còn chưa trở về?”
Viên Bình tự nhận tuổi còn nhỏ, cho nên gọi ba người kia là anh. Đến nỗi Nhậm Quảng Bách bị gọi là Nhậm nhị ca, là bởi vì Nhâm đại ca đã được dùng, không còn cách xưng hô khác, đành phải như vậy.
Nhưng Nhậm Quảng Bách rất thích, anh không có em trai, nhiều thêm một đứa em cũng rất rất cao hứng.
Nhậm Từ Nhạc cũng có chút lo lắng nhìn về phía công viên trò chơi và đường phố: “Hẳn là có chuyện trì hoãn rồi……”
Nhưng trong lòng hắn, luôn có dự cảm không tốt.
Nhan Hàn nhìn người trước mắt, cả người tản ra loại hơi thở ‘ Cách xa tôi một chút ” đừng mong đưa tôi đi ‘, đối phương dường như cũng hiểu y, cũng không để ý đến cảm xúc của y.
Đối phương tiến một bước, Nhan Hàn liền lui một bước.
Đối phương đi hai bước, dừng lại, cười: “Hàn, em vẫn nên ngoan ngoãn cùng anh đi về, có nhiệm vụ.”
Nhan Hàn nghe thấy cách gọi của đối phương, nhăn mi, “Đừng gọi tôi là Hàn.”
Gọi là Hàn, chỉ có người kia có thể gọi.
Biểu ảm đối phương cứng đờ, cảm thấy có chút xấu hổ: “được rồi……1003, chúng ta phải tiếp tục đi hoàn thành nhiệm vụ.”
Nhan Hàn quan sát hắn một phen, đối phương vẫn là như vậy, cao lớn anh tuấn, bởi vì là người Q quốc, cho nên có đôi mắt màu lam, tóc kim cùng làn da trắng nõn. Nhưng ánh mắt hắn vẫn giống như trước đây, có loại tình cảm khác với y.
Ánh mắt đó, y không thích, thậm chí…… Chán ghét.
Nhan Hàn giơ súng không buông, trừng mắt nhìn, nói, “Adolf, tôi nhớ rõ tôi vẫn được nghỉ, ‘ bọn họ ‘ không thể bắt tôi trở về.”
Adolf cười cười, cũng không để ý việc hoài nghi của Nhan Hàn: “Bởi vì hiện tại đã xảy ra sự cố đặc biệt, chính là hiện tượng bùng nổ xác sống, ‘ bọn họ ‘ nhu cầu cần dùng người, dĩ nhiên cần em sớm trở về.”
Nhan Hàn trầm mặc, không nói lời nào, tự hỏi trong lời nói của Adolf lời có chỗ nào quái dị không.
Tuy rằng y cùng Adolf là đồng đôik, thường xuyên cùng nhau chấp hành nhiệm vụ, vào sinh ra tử, nhưng trong thời gian công tác bên ngoài, đó là không thể tín nhiệm Adolf. Y biết, Adolf có loại suy nghĩ khác với y, mà những suy nghĩ đó, làm y cảm thấy thực chán ghét, thực ghê tởm.
Chỉ có người kia…… Chỉ có anh ấy mới có thể nhìn y như vậy, gọi y như vậy, và…… Có loại tình cảm đó với y.
Nhớ tới Nhậm Quảng Bách, Nhan Hàn không thể không phòng Adolf trước mắt. Nếu Adolf biết Nhậm Quảng Bách, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh ấy.
Nhan hàn mặt vô biểu cảm mở miệng: “‘ Bọn họ ‘ có yêu cầu cần dùng người, yêu cầu anh ra mặt tới tìm tôi sao? Bọn họ hẳn là có phương thức liên lạc đặc thù với tôi…… Hẳn là không cần anh đi. Anh tới, mục đích…… Rốt cuộc là cái gì?”
Adolf nghe xong, cười, cười đến thoải mái, “Ha ha ha! Không hổ là 1003, em quá thông minh! Thật sự, anh quá thích sự thông minh của em……”
Nhan Hàn nhíu mày, quả nhiên, Adolf có quan hệ với tang giới?
Nhan Hàn sở dĩ có thể đoán Adolf cùng tang giới có quan hệ, ít nhiều bởi vì tổ ba người Điềm Điềm. Bọn họ đối với hơi thở của y đều cảm thấy sợ hãi, mà tiếp cận hơi thở của y ở gần nhất, trừ Adolf, cũng chỉ có Nhậm Quảng Bách.
Nhậm Quảng Bách có quan hệ với tang giới, vậy chỉ còn có……
Nhìn về phía Adolf, nhìn cả người hắn một lần nữa, nhưng vì cái gì nhìn không ra dấu vết zombie?
Bọn họ rốt cuộc là ai?
Adolf thấy Nhan Hàn vẫn luôn quan sát mình, cũng hiểu Nhan Hàn đã biết, nhưng hắn cũng không muốn dấu diếm y. Adolf cười cười: “1003, em thật không chịu cùng anh trở về?”
Nhan Hàn không nói chuyện, Adolf lại cười.
“Em hãy nghe, đây là thanh âm của ai.” Adolf lấy một cái bút ghi âm, ấn công tắc.
“1002, nhanh chóng đưa 1003 về, chúng ta cần hiệp trợ của y.” Ghi âm truyền ra tiếng nói trầm thấp, thanh âm này Nhan Hàn không xa lạ, đúng là thanh âm lớn của bộ đội đặc chủng bọn họ.
Nhan Hàn cũng không phải sát thủ, mà là bộ đội đặc chủng ——O quốc cường đại nhất, thậm chí là thành viên binh đoàn cường đại nhất toàn thế giới.
Hoàn chương 22
Tác giả có lời muốn nói:
Rốt cuộc đều lên sân khấu!Tôi sẽ nỗ lực viết tốt hơnCám ơn mọi người! ^^