Mạt Thế Chi Trọng Sinh

Chương 125

“Đùng” một tiếng, một chiếc xe lao xuống vách núi, thanh âm xe quay cuồng tạo ra tiếng vọng lớn.

Đội trưởng xe 1 cầm bộ đàm cẩn thận nghe rất lâu, nói, “Chiếc xe kia có người bất hạnh bị cắn biến thành tang thi, hại toàn bộ người trong xe, cho nên…”

Cho nên lái xe quyết định thật nhanh, vì an toàn đoàn xe khác, lựa chọn toàn diệt sao?

Dịch Nhiên quét mắt nhìn những người trong xe khác, thấy bọn họ chỉ là cực kỳ bi ai một chút rồi lại khôi phục thành bộ dạng trước kia, dọn đường thì dọn đường, giết tang thi chim thì giết tang thi chim.

Tiếng kêu thảm thiết đằng sau vang lên không ngừng, tang thi chim bắt đầu tập kích quân đội phía trước, tiền hậu giáp kích, làm cho cả đoàn xe loạn cả lên, đặc biệt là xe đằng sau, bọn họ không để ý quân nhân cảnh cáo mà vượt lên trước, nhưng, lần này ngược lại không có người loạn nổ súng, cho đến khi tới ngã rẽ, những xe xông lên cũng không ngừng mà trực tiếp rẽ phải, Dịch Nhiên nghĩ cậu hiểu được.

Là định không nhắc nhở tùy ý để bọn họ chủ quan phán đoán sai, nghĩ lầm quân đội sẽ chọn bên phải sao? Tiện thể còn có thể dẫn đi một bộ phận tang thi chim?

Có xe dẫn đầu, liền có xe khác vọt tới, không sao đâu, bọn họ sẽ ở phía trước đợi quân đội, dù sao đến B thị chỉ có một con đường.

Lại một chiếc xe màu đỏ vụt qua, nhưng khi tài xế vô tình ý đảo qua kính chiếu hậu, phát hiện xe quân đội lại rẽ bên trái! Đường đó không phải đi B thị! Két một tiếng dừng lại, nhưng đằng sau vừa lúc lại vọt lên một chiếc xe, đùng, hai chiếc xe đụng vào nhau, nổ tung.

So với bọn họ, những xe khác yên lặng theo dõi kỳ biến may mắn nhiều hơn, thấy đoàn xe rẽ trái, vạn phần may mắn mình không có bị tang thi chim dọa sợ tới mức chạy trước, không có quân đội bảo vệ, muốn tới B thị, hừm, đừng nói mạnh miệng.

Đường bên trái so với lúc nãy gập ghềnh không ít, sau khi bắn chết mấy chục tang thi chim, bọn họ tìm được nhà dân, nóc nhà bị tuyết bao phủ, thoạt nhìn phảng phất như tới dị thế, yên tĩnh mà an hòa.

Chưa kịp nói gì, cả đám xuống xe, đạp cửa phòng, vào bên trong, tang thi chim không cách nào chui vào kêu ré lên, đụng vào trên tường tạo thanh âm bang bang, lúc này khẽ đếm người, mới phát hiện lúc nãy đi theo quân nhân có mười mấy xe hiện tại lại chỉ còn 9 chiếc xe, một chiếc xe cuối cùng cũng bởi vì có bọn người Ngao Mộ Thiên sau ngược lại tổn thất nhẹ hơn, điều này làm cho Lưu Tiến luôn cau mày.

Lưu Tiến thầm nghĩ, sau đó nói, “Tiểu Trương dẫn người đi lầu hai giết tang thi chim, miễn cho chúng nó đụng sập tường.”

Tiểu Trương là đội trưởng xe 1, hắn vốn muốn Dịch Nhiên đi cùng mình, nhưng thấy thanh niên kia không nhúc nhích, nghĩ nghĩ, hiện tại có phòng ở chống đỡ, hẳn là không có nhiều vấn đề lắm, vì vậy mang theo hơn bốn mươi người lên lầu hai.

Ngoại trừ quân đội tổn thất thảm trọng, xe đi theo đằng sau kể cả bọn người Ngao Mộ Thiên, tổng cộng cũng chỉ có ba xe, còn lại không chết dưới vuốt tang thi chim cũng là thừa dịp loạn chọn con đường kia đi B thị.

Dù sao không có trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, có vài người mỏi mệt không chịu nổi, vừa tiến đến thì ngồi dưới đất thở phì phò, thậm chí còn có hai cô gái yên lặng lau nước mắt, cái này khiến người khác thấy trong nội tâm cũng đau xót.

Bởi vì phòng ở khá lớn, hơn nữa vì tránh thoát tang thi chim, cho nên cũng không phân phối.

“Chúng ta cũng đi hỗ trợ?” Dịch Nhiên nhìn Ngao Mộ Thiên, cậu không muốn luôn bị vậy ở chỗ này, cho nên phương pháp tốt nhất chính là đánh lui tang thi chim để sớm đi ra ngoài.

“Được.” Ngao Mộ Thiên một lời đáp ứng, đội viên còn lại cũng đi theo.

Nhìn bọn người Dịch Nhiên lên lầu, con mắt Lưu Tiến lóe lóe.

Đối với Tiểu Trương mà nói, có Dịch Nhiên giúp đỡ tự nhiên cao hứng lên, người thanh niên này chính là một cao thủ a.

Lúc trước ở dưới mặt đất có sự chênh lệch, nhưng bọn họ ở lầu hai có thể nói cơ bản cùng tang thi chim ngang hàng, nên cũng không còn kinh hoảng như trước, tay Dịch Nhiên vung lên, băng nhận đánh trúng cổ một tang thi chim, đầu thân khác biệt, chim lập tức rớt xuống.

Một chiêu rất hay này, khiến người khác nhiệt tình lên, học động tác Dịch Nhiên phát ra phong nhận, thủy tiễn, có lẽ bọn họ cho rằng như vậy trúng mục tiêu cũng sẽ cao rất nhiều a.

Ngao Mộ Thiên nhìn Dịch Nhiên, sau đó từ trong ba lô lấy súng ra, “Dùng cái này không uổng phí tinh thần lực.”

Dịch Nhiên ngẩng đầu nhìn kỹ Ngao Mộ Thiên, trong mắt có kinh ngạc cùng mờ mịt.

“Làm sao vậy?” Ngao Mộ Thiên lo lắng nói.

Dịch Nhiên thu hồi tầm mắt, yên lặng từ trong ba lô lấy súng ra, lầm bầm nói, “Em đã quên còn có đồ chơi này.”

“…”

Trương thượng tá thấy hai người lấy ra súng liền đi tới, “Dùng cái này uy lực không lớn.” Nếu không bọn họ cũng sẽ không tổn thất nhiều anh em như vậy.

Dịch Nhiên trực tiếp đưa tay nhắm bắn, bóp cò súng, phịch một tiếng, tang thi chim bị bắn trúng rớt xuống.

“!! Làm sao có thể?” Trương thượng tá kinh hãi, cẩn thận dò xét súng trên tay Dịch Nhiên, không có gì đặc biệt a, cũng không giống cải tạo qua.

“Trương thượng tá, tôi cho rằng hiện tại giết tang thi chim so với thảo luận súng quan trọng hơn.” Ngao Mộ Thiên trong mắt phòng bị, ngữ khí không tốt.

“… Ngại quá.” Trương thượng tá tuy có đầy bụng nghi hoặc nhưng cũng không tiếp tục truy vấn, cũng lấy ra súng ngắn bắn, kết quả hắn chỉ bắn trúng thân chim, căn bản không có trúng đầu, lại thấy Dịch Nhiên thêm một lần nữa một súng bắn nát đầu chim, hắn quyết định bảo trì trầm mặc, người nọ là cao thủ.

Bởi vì có  phòng ốc bảo hộ, ưu thế của tang thi chim không còn, theo dị năng và tiếng súng cùng vang lên, tang thi chim trên bầu trời dần dần giảm bớt, nếu như có thể bỏ qua ngẫu nhiên có tiếng kêu thảm thiết, có thể coi đây là một cuộc săn bắn hoàn mỹ.

Cuối cùng, chết 5 người.

Đi xuống lầu, thì thấy có người ở trong sân đào tinh thạch trong đầu tang thi chim, bởi vì cấp bậc không cao lắm, hơn nữa hiện tại ở dưới mái hiên người ta, Dịch Nhiên lựa chọn bỏ qua.

Kế tiếp tất nhiên là ra ngoài, đối với Lưu Tiến mà nói, chỉ có đến B thị mới an toàn, huống chi ở đây yên lặng như vậy ai biết sẽ có cái gì.

Sự thật chứng minh  Lưu Tiến băn khoăn đúng, vừa mới lên xe, đằng sau truyền đến một tiếng thét, nguyên lai là có đôi vợ chồng muốn nhân cơ hội tìm một chút lương thực, kết quả…

Vừa nghe thanh âm này, không chút suy nghĩ, xe phía trước khởi động, lần này bọn người Dịch Nhiên không cần lại chen chúc trong xe jeep, mà là được Trương thượng tá mời ngồi lên xe quân đội, đối với lời mời của Lưu Tiến không có ai nói gì, thực lực Dịch Nhiên đã chứng minh hết thảy.

Xe vừa mới khởi động, đằng sau truyền đến thanh âm tất tất tác tác, thanh âm quen thuộc làm Dịch Nhiên biến sắc, “Không tốt, là con chuột!” Quên không được ban đêm kia bị tang thi chuột đuổi theo không ngèng, con mắt đỏ au, răng nanh sắc bén, nơi đi qua đều là xương trắng.

Những người khác có kinh nghiệm bị tang thi kiến truy đuổi cũng biến sắc, căng thẳng nhìn đằng sau.

Mà Trương thượng tá vừa nghe Dịch Nhiên nói như vậy liền hướng Lưu Tiến hồi báo về tang thi chuột, lấy được mệnh lệnh liền tăng hết tốc độ tiến về phía trước.

Ngao Mộ Thiên đợi rời đi chỗ này thì phát ra lửa thiêu nhà, hy vọng có thể trì hoãn tang thi  chuột truy kích.

Không bao lâu, đằng sau truyền đến thanh  âm xe bị lật, thanh âm chít chít làm cho người ta run lên, đuổi tới rồi!

Trong bộ đàm, Lưu Tiến hô tăng tốc độ, thanh âm mang sự sợ hãi.

Sau đó là oanh một tiếng, chắc chừng là thanh âm xe nổ, cháy lên ngọn lửa ngăn lại bên đường, kế tiếp lại oanh một tiếng, lại một chiếc xe vừa lúc đụng vào xe chặn đường phía trước, ngọn lửa đốt tang thi chuột, chúng nó ngừng truy kích, dù cho biến thành tang thi, lửa cũng là khắc tinh sâu tận xương tủy.

Không phải ngoài ý muốn a, Dịch Nhiên nhìn Ngao Mộ Thiên, nếu không phải bọn họ tiếp nhận lời mời ngồi trên xe này, phỏng chừng vụ nổ kia cũng có xe bọn họ.

Ngao Mộ Thiên khẽ gật đầu, đừng nói sau tận thế, cho dù là trước tận thế cũng có loại sự tình này phát sinh, bất quá đều bị áp xuống mà thôi.

Lần nữa đi vòng ngã rẽ, may mắn không có gặp lại tang thi chim hoặc là tang thi biến dị chủng loại.

Bất quá, Tiếu Nam nhìn xe và thi thể xé nát ven đường, đếm một chút, là chiếc xe cùng đi lúc nãy, nói cách khác, thật vất vả từ căn cứ chạy đi nhưng vẫn táng thân tại trên đường, như thế, bọn họ liều mạng là vì sao?

Tiếu Bắc nhìn Tiếu Nam, lại bất lực, hắn hiểu, dựa vào chính mình mới là tốt nhất, đột nhiên trên tay nóng lên, nghi hoặc nhìn sang.

Tiếu Nam giữ chặt tay Tiếu Bắc, trong mắt tràn đầy kiên định, ta không thể mê võng, ta còn có Tiểu Bắc.

Qua núi, liền tới phạm vi B thị, khi trời sáng có thể đến căn cứ, cũng đúng lúc này, Dịch Nhiên đề nghị tách ra, điều này làm cho Trương thượng tá rất là kinh ngạc, “Nhưng, cũng sắp đến rồi mà.”

“Ngại quá, ý Tiểu Nhiên là chúng tôi còn muốn đi tìm một người bạn, cho nên tạm thời tách ra.” Vẻ mặt Ngao Mộ Thiên đầy lo lắng cho bạn bè, điều này làm cho Trương thượng tá đành phải đi xin chỉ thị, sau đó dừng lại xe.

Vẫy tay từ biệt, Tiếu Bắc xuất ra xe jeep, vì sao tách ra cũng không hỏi nhiều, đối với bọn họ mà nói, Dịch Nhiên nói như vậy nhất định là có lý do.

Bởi vì bất an, đây là lý do của Dịch Nhiên, khi cậu thấy những người kia không chút nào lưu tình dùng xe đằng sau ngăn lại tang thi chuột cậu liền quyết định sớm tách ra.

Đơn giản ăn gì đó, lại lên đường, bởi vì cách B thị không xa, cho nên Tiếu Nam lái xe tràn đầy tinh thần, không khí bị đè nén trong xe cũng vui sướng không ít.

Nhưng, loại vui sướng này không đến một giờ sau liền biến mất, bởi vì bọn họ thấy ở phía trước có vài chiếc xe quân đội lật ở ven đường, còn có thi thể bị xé nát.

Ngoài ra…

Tay Dịch Nhiên vừa động, băng nhận đâm xuyên qua đầu một tang thi  đầu óc, tang thi thiếu nửa cánh tay ở một giờ trước bọn họ còn gặp qua, Trương thượng tá.

Cho nên, hiện tại tang thi hướng bọn họ đánh tới cũng có vài người nhìn rất quen mắt.

“Xem ra bọn họ gặp phải phiền toái.” Ngao Mộ Thiên nện xuống thiên lôi, đốt trọi vài tang thi.

Tiếu Nam vững vàng lái xe, Tiếu Bắc tính toán, “Chắc là có một nửa chạy mất, bất quá bọn họ rốt cuộc gặp phải cái gì?”

Những người khác tiếp tục phát dị năng, không cho tang thi đuổi theo.

“Mộ Thiên, anh có phát hiện có gì đó không đúng không?” Dịch Nhiên nhíu mày, thuận tay lại ném cái băng nhận đi ra ngoài.

“Ừ, chúng ta không có gặp được một người nào.” Ngao Mộ Thiên cũng nghĩ đến, lẽ ra B thị càng ngày càng phồn hoa, mà hiện tại gần đến B thị nhưng ngay cả tiểu đoàn săn bắn cũng không gặp được, rất không bình thường.

“Em lo là…”

Ngao Mộ Thiên nắm chặt tay Dịch Nhiên, “Yên tâm đi, Dạ Lê cũng không phải dễ trêu, B thị không có việc gì.” Hắn tra xét sau mới phát hiện bối cảnh Dạ Lê vững chắc cỡ nào, tuy chức quan nhỏ nhưng thực quyền so với Thẩm thượng tướng cũng tương đương, hơn nữa tiểu tử kia dã tâm không nhỏ, tuyệt đối sẽ không khiến B thị có việc gì.

Đúng nha, còn có thầy tướng số thích giả vờ thần bí, chắc là không có chuyện gì đâu, Dịch Nhiên nghĩ.

“!!!!”

Chấn động.

Mãnh liệt chấn động, bọn họ trước tiên đi dụi hai mắt của mình, sợ nhìn lầm rồi hoa mắt, nhưng sau vô số lần rốt cục chấp nhận sự thật.

Ngao Mộ Thiên cười khổ, “Không thể ngờ được B thị cũng bị diệt.”

Trước mắt hắn không hề có đô thị phồn hoa, đô thị hoa lệ giờ phút này cũng như những thành thị khác, trong căn cứ có tang thi du đãng, hai mắt đỏ lên nhìn thức ăn mới xuất hiện.

Hết chương 125.
Bình Luận (0)
Comment