Mạt Thế Chi Trọng Sinh

Chương 53

Đó là một căn cứ nhỏ, không có chính quy như căn cứ N thị, cũng không có súng thật đạn thật quân nhân nghiêm chỉnh canh gác, chỉ có một đám người mặc đồ cũ nát cầm súng hoặc đao canh giữ ở cửa ra vào.

Đi ngang qua hàng rào sắt, Trương Đại Minh hâm mộ nhìn trong cửa, sau đó cúi đầu tiếp tục đi lên phía trước, cho đến khi ở trước túp lều cỏ mới dừng lại, xốc lên rèm vải đơn sơ, đi vào, ấp úng nói, “Chị, em đã trở về.”

“Hôm nay lại không tìm được thức ăn sao?” Đó là một thanh âm tuổi rất trẻ, một hồi thở dài, nhưng lại lập tức nói, “Trước vào đi, có lẽ những người khác tìm được rồi.”

“A.” Trương Đại Minh bởi vì gầy mà có con mắt phá lệ to tròn, xấu hổ nhìn chằm chằm mặt đất, “Chị, anh của em bị thương, có thể cho anh ấy nghỉ ngơi một chút không?”

“Anh? Không phải nói không cho nhặt người trở về sao?” Thanh âm phẫn nộ mà sắc bén, “Đuổi anh ta đi, chúng ta không có thức ăn!”

“Nhưng…” Trương Đại Minh cúi đầu không dám nhìn chị, “Anh ấy bị thương…”

“Bị thương? Trong lúc này ai không có bị thương? Nói cho mày biết, lại loạn nhặt người trở về, tao liền đem mày bán đi! Thật không biết tao tại sao phải mang theo chúng mày…” Thanh âm càng ngày càng thấp, ẩn ẩn truyền đến tiếng khóc trầm thấp.

Trương Đại Minh hoảng loạn, “Chị, em sai rồi, em sẽ không dám nữa.” Tiểu Bồ Đào chính là không nghe lời mới bị bán đi, nó không muốn chọc chị tức giận, xin lỗi, đại ca ca…

Nhìn Trương Đại Minh cúi đầu đi đến trước mặt mình, Dịch Nhiên biết rõ đứa nhỏ này chưa học qua cách đuổi người, vì vậy ngồi dưới đất, “Đại Minh, tôi ở bên ngoài nghỉ ngơi một chút, một hồi đi.” Cậu chỉ là tinh thần lực hồi phục không kịp mà thôi, chỉ cần nghỉ ngơi là đủ.

“A.” Trương Đại Minh cũng ngồi bên người Dịch Nhiên, nhìn Dịch Nhiên, “Đại ca ca, làm sao mới có thể biến mạnh?”

Dịch Nhiên giật mình, tựa hồ lại nhớ tới cái thôn thanh bình kia, vẫn là đứa nhỏ chờ mong hỏi mình làm sao để biến mạnh, “Không có ai ngay từ đầu đã lợi hại, đều là từ từ luyện ra, từ giết một cái tang thi đến giết 2 tang thi rồi giết càng nhiều tang thi, cứ như vậy từng bước một đi đến lợi hại.”

Trương Đại Minh mở to mắt đen, cái hiểu cái không.

“Đại Minh, em làm sao ở đây? Không vào sao?” Một bé trai ước chừng 7 tuổi kéo một bé gái cùng tuổi đi tới.

“Đại Minh lại không tìm được thức ăn sao?” Khuôn mặt bé gái vô cùng bẩn, lặng lẽ tới gần Trương Đại Minh, nói mấy câu, lại móc ra hai quả dại nhét vào ngực Trương Đại Minh, “Đại Minh đừng sợ, chị giúp cậu.”

“Cám ơn chị ~~” Toét ra hàm răng vàng đen, Trương Đại Minh cười đến con mắt cong lên.

“Chúng ta đi vào trước, em cũng mau vào.” Bé trai nhìn Dịch Nhiên, sau đó lôi bé gái tiến vào.

Trương Đại Minh thấy Dịch Nhiên đang nhìn hai đứa nhỏ, giới thiệu, “Đó cũng là được chị thu dưỡng, Tiểu Tuấn và Tiểu Uyển… Kỳ thật chị cũng rất khổ…”

Dịch Nhiên không nói chuyện, vô luận thế giới trở nên như thế nào người tốt luôn có, nhưng trong đó tuyệt đối không có cậu.

“Em cũng là do chị nhặt được, ở tại bờ sông, nghe chị nói, em ngày đó đột nhiên xuất hiện, dọa chị nhảy dựng.” Trương Đại Minh nói liên miên không dứt, đột nhiên lại hâm mộ nhìn chằm chằm vào căn cứ bên kia, “Đó là khu an toàn, bên trong không có tang thi còn có cơm ăn, nhưng phải giao một cái tinh thạch mới có thể đi vào, ca ca thấy qua tinh thạch sao?”

Dịch Nhiên gật gật đầu.

Con mắt Trương Đại Minh đột nhiên sáng lên, “Có phải là giống viên đá trên cổ của mẹ? Loại sáng lên?”

Đó hẳn là kim cương a? Quả thật có điểm giống, Dịch Nhiên lại gật gật đầu.

Trương Đại Minh đột nhiên lại thất vọng nói, “Nếu như em có thì tốt rồi, có thể cho chị, Tiểu Tuấn và Tiểu Uyển đi vào, cũng không cần lo lắng bị tang thi bắt đi, ngày hôm qua, lều bên kia đều bị tang thi xốc lên, nếu không phải do chú gác cửa khu an toàn phát hiện kịp thời, chúng em cũng sẽ bị…”

“Nhóc không phải không thích chị ta sao?”

Trương Đại Minh nghiêng đầu qua nghĩ nghĩ, “Chị rất vất vả, mặc dù về sau tham sống nhưng có ăn cũng sẽ phân cho chúng em ăn… Nếu như không có bán đi Tiểu Bồ Đào…”

Bán đi?

Lúc này một thiếu nữ 15-16 vén rèm đi ra, sắc mặt không tốt, trừng Trương Đại Minh, “Đại Minh, vào!” Sau đó lại nhìn Dịch Nhiên, nói nhỏ, “Anh cũng vào đi.”

Cảm giác trong cơ thể tinh thần lực khôi phục không sai biệt lắm, hơn nữa sắc trời cũng không sớm, Dịch Nhiên đi theo Trương Đại Minh tiến vào lều, lều cực kỳ thấp, đối với thiếu nữ và mấy đứa nhỏ mà nói độ cao không sai biệt lắm, nhưng đối với người cao lớn như Dịch Nhiên thì thấp.

Nhìn thiếu nữ, Dịch Nhiên nói trước, “Tôi ngày mai sẽ đi.”

Thiếu nữ thở phào, “Tốt lắm.”

Trương Đại Minh đưa ra 1 quả dại, thiếu nữ nhìn quả dại giống của Tiểu Uyển đưa trước đó, cũng không nói gì, thu vào.

Một nhúm rau dại nấu trong nồi sắt, đợi chín, thiếu nữ cho mỗi người một chén, trong chén chỉ có một hai miếng rau, còn lại tất cả đều là nước, nhưng mỗi người đều ăn rất ngon.

Bởi vì Dịch Nhiên không có chủ động nói đói bụng, cho nên thiếu nữ cũng lựa chọn xem nhẹ, hiện tại thức ăn càng ngày càng khó tìm, có thể tiết kiệm một chút thì tốt.

Sau khi mặt trời lặn, khu vực này chỉ còn ánh trăng nhàn nhạt bao phủ, thiếu nữ nhìn Dịch Nhiên, Dịch Nhiên lập tức minh bạch điều băn khoăn của cô, “Tôi đi ra ngoài ngủ.”

Dịch Nhiên một bước ra lều, không có thấy biểu cảm thiếu nữ phức tạp.

Đột nhiên rèm lại nhấc lên, chạy ra thân ảnh nho nhỏ, Trương Đại Minh kéo Dịch Nhiên, kín đáo đưa cho cậu một thứ gì đó, lại lập tức chạy đi vào.

Mở ra xem xét, là quả dại, cùng quả dại đứa nhỏ nộp lên hôm nay giống nhau, ăn ở trong miệng, chua chát.

Lúc này còn có người mang theo thùng đi khu an toàn xách nước, đưa cho chút đồ ăn, thủ vệ sẽ cho đi, nhưng không cho ở lâu, nếu không sẽ bị đá ra.

‘Bịch’ một tiếng giòn vang, lại một người ở bên trong bị đá đi ra, nước dùng thức ăn đổi lấy đổ đầy đất, người thủ vệ hùng hùng hổ hổ, người khu lều cỏ vẫn tiếp tục làm chuyện của mình.

Đêm càng sâu, Dịch Nhiên ngược lại không có buồn ngủ, ngồi dưới đất, không biết suy nghĩ cái gì.

Đột nhiên một nam nhân tục tằng trèo tới, tay kia sờ bắp đùi của cậu, Dịch Nhiên một cước đá ra, nam nhân té trên mặt đất, lập tức nam nhân đứng lên, mắng, “Thối tiểu tử, giả trang thanh cao cái gì!”

Hả? Lúc này Dịch Nhiên mới phát hiện khu vực này lộ ra một hồi cổ quái, bốn phía truyền đến tiếng rên rỉ mập mờ còn có thét lên, đứng đối diện là 1 nữ nhân lõa thể ghen ghét nhìn mình chằm chằm, thấy nam nhân kia tựa hồ bất mãn, vội vàng chạy tới, “Đại gia, chớ cùng loại người này so đo, em cùng anh chơi đùa, chỉ cần một khối bánh bích quy là được ~~” Vừa nói vừa kéo tay nam nhân đặt lên bộ ngực của mình.

“…” Dịch Nhiên nghĩ mình đã hiểu được.

Nam nhân tục tằng bỏ qua nữ nhân, “Cút ngay, ông đây hôm nay đã định thằng nhóc này rồi!”

Nữ nhân phẫn nộ trừng Dịch Nhiên, lại đi tìm người kế tiếp.

Lúc này Dịch Nhiên mới phát hiện nam nhân khu an toàn bên kia không ngừng đi về phía bên này, thiếu niên gầy yếu, nữ nhân mềm mại, một cái hai cái trèo lên phía trên, thậm chí, trực tiếp giữ chặt ở trên mặt đất động…

Lúc này nam nhân kia vừa muốn đến kéo Dịch Nhiên, cần cổ đột nhiên mát lạnh, một cây đao đặt trên cổ của gã.

“Cách tao xa một chút.” Nếu không phải sợ làm bạo động, người nam nhân này tuyệt đối sống không đến ngày mai, dám đùa giỡn cậu.

Trông thấy đao, nam nhân vội vàng cười làm lành nói, “Tôi đây không phải với cậu chỉ đùa một chút sao.” Đợi Dịch Nhiên để đao xuống, khuỷu tay rẽ ngang, tính toán đem Dịch Nhiên chế phục, sau một khắc, đao vạch phá y phục của gã, thanh âm lạnh lùng vang lên bên tai, “Chuyện bất quá tam.”

Cái này nam nhân thực sợ hãi, “Tiểu ca, vẫn là nói giỡn, chỉ đùa một chút, a, đúng rồi, tôi đây còn có bao bánh bích quy, coi như tôi hiếu kính cậu.”

Cầm bánh bích quy đưa cho Dịch Nhiên, nam nhân vội vàng chạy, đm, thực cmn xui.

Thu hồi đao, trông thấy cái đầu thò ra lều, thiếu nữ nhìn Dịch Nhiên, “Cậu vào đi.”

“Ừ.” Dịch Nhiên gật gật đầu, cầm bao bánh bích quy cho thiếu nữ, vào lều.

Tiếp nhận bánh bích quy, thiếu nữ rối bời, đột nhiên tiến lên ôm lấy Dịch Nhiên, “Đừng kinh động bọn nhỏ.”

“Hả?” Dịch Nhiên đẩy thiếu nữ ra.

Thiếu nữ hoang mang nói, “Cậu cho thức ăn không phải muốn tôi sao?”

Nghiêng mắt nhìn thiếu nữ, “Tôi đối với cô không có hứng thú.”

Vốn là lời từ chối rất bình thường, lại làm thiếu nữ vành mắt ửng hồng, nước mắt dọc theo gò má chảy xuống, từ ngày đó, cô là lần đầu tiên gặp phải loại người này, nếu đổi lại nam nhân khác, thiếu nữ đột nhiên ôm chặt chính mình, đáy mắt khổ sáp một mảnh, rốt cuộc trở lại không được.

Tháo mặt dây chuyền trên cổ, bên trong là ảnh gia đình, một nhà ba người, mỗi người cười đến hạnh phúc, bé gái ăn mặc như công chúa chính là cô, nhưng hiện tại…

Khóc mệt, yên lặng lau khô nước mắt, đeo lại dây chuyền, thiếu nữ dúi đầu vào đầu gối, “Bên ngoài như thế nào?”

Dịch Nhiên xác định là hỏi mình sau mới đáp, “Giống vậy.”

“A, cậu tính toán đến đâu?”

“B thị.”

“Tôi đây…”

“Không được.”

“… Nha.”

Yên tĩnh lần nữa bao phủ bên trong lều cỏ này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng động lớn, còn có tiếng súng vang lên.

“Đó là Lưu lão đại ở khu an toàn.” Không biết vì cái gì, thiếu nữ đêm nay muốn nói gì đó, “Ngày hôm qua cũng bắt, nghe nói là người N thị tới, mặc quân trang, còn có súng, bị bắt 30 người.”

“…”

Xem ra hẳn là Mạc Phi Liên bọn họ, bởi vì cùng tang thi cá luân phiên đánh nhau cho nên thể lực tiêu hao quá lớn, bị người nơi này bắt làm tù binh.

Phải cứu? Hay là không cứu?

Cuối cùng Dịch Nhiên vẫn là lựa chọn không cứu, bên trong rốt cuộc có bao nhiêu nguy hiểm không có ai biết, sáng sớm ngày mai nêm tìm chiếc xe lên đường đi.

Nhưng ngày hôm sau có 1 chuyện phát sinh cắt đứt hành trình của cậu.

Trương Đại Minh mất tích! Chỉ biết là buổi sáng Trương Đại Minh đi tiểu kết quả không trở lại.

Khuôn mặt thiếu nữ tái đi, “Không tốt! Nhất định là người ở bên trong bắt!”

Nghe thiếu nữ nói, trước kia còn có bé gái 6 tuổi cũng là như thế này đột nhiên mất tích, về sau ở chỗ đổ rác của khu an toàn phát hiện thi thể bé gái, toàn thân đầy vết thương, hạ thể xé rách, tứ chi bị bẻ gẫy.

“Bé gái kia tên là Tiểu Bồ Đào.” Thiếu nữ khóc, “Đều tại tôi không có chiếu cố tốt nó.”

“… Không phải cô nói bán nó sao?” Ngày hôm qua Trương Đại Minh lỡ miệng nói ra, làm cho Dịch Nhiên biết rõ thiếu nữ này rất thích đứa nhỏ.

“… Lừa gạt bọn nó, so với nói bị người lăng nhục mà chết thì tốt hơn a, hơn nữa bọn nó sợ bị tôi bán cũng ngoan rất nhiều.”

Lúc này một bé trai vọt đến, là người ngày hôm qua cướp bóc Trương Đại Minh, “Không tốt, Củ Cải Đỏ không thấy.” Thủ hạ không thấy, nó chỉ có thể tới tìm địch nhân thương lượng.

Hai đứa bé nhất trí nhìn về phía Dịch Nhiên.

Dịch Nhiên lắc đầu, “Không có biện pháp.” Đúng vậy a, không có biện pháp, khu an toàn rắc rối phức tạp, giấu 2 đứa bé rất dễ dàng, mặt khác, hai đấm địch bốn chân, cậu xuất đầu thì phải làm thế nào đây?

Đúng vậy a, nam nhân này chỉ hơn bọn nó vài tuổi có thể làm cái gì? Thiếu nữ ánh mắt ảm đạm xuống, đại nam hài trừng Dịch Nhiên và thiếu nữ, trong miệng la hét ‘tự mình đi cứu’ rồi chạy ra ngoài.

Một đôi tay nhỏ bé đột nhiên vén rèm lên, Trương Đại Minh khuôn mặt nhỏ nhắn gầy teo đột ngột hiện ra trước mặt hai người.

“Đại Minh, không có việc gì chứ?” Thiếu nữ mừng rỡ như điên.

Trương Đại Minh sờ sờ cái đầu nhỏ, “Em cũng không biết, sau khi bị người bắt, trong nội tâm quýnh lên liền trở lại.”

“…” Đây là dị năng a, theo Khanh Nhược Tuyết miêu tả, Dịch Nhiên biết được, dị năng kỳ thật không chỉ có ba loại, mà là đa dạng.

“Ừ.” Thiếu nữ ôm Trương Đại Minh, “Không có việc gì là tốt rồi.”

Lúc này Dịch Nhiên cắt đứt bọn họ ôn chuyện, “Đại Minh không có việc gì, tôi đi trước.”

“A, ca ca đi đâu?” Trương Đại Minh nghiêng cái đầu nhỏ.

“B thị.” Dịch Nhiên sau khi nói xong vén rèm lên đi ra ngoài, không biết có xe không?

Hết chương 53.
Bình Luận (0)
Comment