Mạt Thế Chi Trọng Sinh

Chương 67

Dịch Nhiên xuyên qua nội thành đi đến ngoại thành, sau khi đi ra khỏi quân đội thì trực tiếp đi đến chỗ Ngao Mộ Thiên.

Lời Thẩm thượng tướng làm cho cậu bắt đầu do dự, cậu đương nhiên biết rõ vì sao đối phương nói ra nhiều điều kiện có lợi như vậy, chỉ là vì muốn cậu gia nhập, bởi vì cậu rất lợi hại.

Khi lợi hại ở trình độ nào đó, cấp trên trước tiên nghĩ chính là lôi kéo, tiếp theo là hủy diệt, không có người nguyện ý nhìn dưới mình có quả bom hẹn giờ, chủ nghĩa anh hùng gì đó chỉ là huyễn tưởng do con người nghĩ ra, đối với lợi hại vượt qua tưởng tượng tồn tại, nhân loại cho ra phản ứng là hâm mộ, kính nể, càng nhiều chính là ghen ghét.

Cho nên nếu như lần này mình cự tuyệt, chỉ sợ kế tiếp chính là ra lệnh hủy diệt mình, tuy hiện tại bên ngoài có tang thi, nhưng bên trong không an ổn so với tang thi thì đáng sợ hơn.

Mà chính mình đi chỗ đó chỉ sợ là chiêu bài a, đội ngũ dị năng giả quốc gia có dị năng giả cấp 4, dù gì cũng là mánh lới hấp dẫn người…

Chậc, hay là cùng Mộ Thiên thương lượng a, không tự giác, Dịch Nhiên bắt đầu nghĩ tới Ngao Mộ Thiên, vì vậy bước nhanh hơn.

Đến nhà Ngao Mộ Thiên, bên trong không có ai, về phần chìa khóa, khụ, lúc cậu ôm Mộ Thiên thì thuận tay cầm = =

Đẩy ra cửa phòng ngủ, nam nhân ngủ trên giường hai mắt nhắm nghiền, nhìn kỹ mới phát hiện lông mi Mộ Thiên kỳ thật rất dài, chỉ là đường cong khuôn mặt của hắn quá kiên cường cho nên xem nhẹ chi tiết mềm mại, tôn lên suất khí tuấn dật.

Dịch Nhiên phát hiện, cậu trước kia bỏ lỡ rất nhiều, thậm chí cho tới bây giờ đều không có nhìn kỹ ngũ quan Ngao Mộ Thiên, hai mắt đóng chặt, có lẽ là thức đêm quá nhiều, mắt có chút quầng thâm, lúc mở ra thì sẽ phát hiện bên trong thâm tình và sủng nịch không cách nào che giấu, cái mũi cao, phía dưới còn mấy cọng râu nhàn nhạt, Dịch Nhiên nghịch ngợm sờ sờ khóe miệng, lôi thôi lếch thếch a ~~ xuống dưới chính là đôi môi kiên nghị, màu không đậm nhưng rất hoàn mỹ, có lẽ là tận thế quá vất vả, cả người thoạt nhìn so với trước kia đen hơn.

Vì sao một người hoàn mỹ như vậy sẽ thích mình? Đừng nói những người khác không nghĩ ra, chính mình cũng nghĩ không thông, bất quá không nghĩ ra thì không nghĩ ra a, đã quyết định, tôi sẽ cùng anh đi hết đời.

Chỉ là…

Trong mắt Dịch Nhiên lóe lên ánh sáng, khi cậu thật vất vả nấu xong cháo, khụ, gạo và thịt là trong phòng có, về phần tại sao cậu biết làm, đó là bởi vì cậu đã từng thấy qua người khác nấu, cậu không phải ‘sát thủ phòng bếp’, cho nên tuy lần đầu tiên nấu bỏ muối nhiều chút, nhưng nên chín vẫn là chín.

Xấu hổ lại ấm áp, vốn Dịch Nhiên tính toán mang Ngao Mộ Thiên đi gặp Vu Đồng bọn họ, dù sao năng lực Vu Đồng bọn họ không tệ, hơn nữa nếu như bọn họ không có nơi đi thì có thể gia nhập Hỏa Diễm đoàn, mà ở khách sạn nhỏ cũng không phải là kế lâu dài.

Nhưng có người vào nhà Mộ Thiên, trong đó còn có thiếu niên làm cậu khó chịu, đương nhiên nguyên nhân không vui lại bị Dịch Nhiên bỏ qua  —— người khác có chìa khóa nhà Mộ Thiên.

Hai tay nắm chặt rũ xuống bên người, sau nửa ngày mới mờ mịt buông tay ra, cậu rốt cuộc làm sao vậy? Tại sao phải mất hứng? Thậm chí còn có chút thất lạc? Chỉ là bởi vì thiếu niên kia và mình lớn lên tương tự sao? Hay là Mộ Thiên kỳ thật không cần mình?

Không, cậu hẳn là cao hứng a, nếu như là người khác, nhất định có thể so với chính mình càng yêu Mộ Thiên, vì sao mình mất hứng? Rốt cuộc vì sao?

Lúc này, một thân ảnh nho nhỏ hướng cậu chạy tới, mắt thấy muốn nhào trên người cậu, lập tức dừng lại, đứng ở đó chờ đợi nhìn cậu, trong mắt mang theo mất mát mà vui sướng, thậm chí trong ánh mắt đều có nước mắt.

“Không cho khóc.”

Trương Đại Minh cố gắng co lại cái mũi sụt sịt, đem nước mắt bứt trở về, ngoan ngoãn đi theo bên người Dịch Nhiên, Dịch Nhiên đi một bước nó bước một bước, có lẽ nó cho rằng Dịch Nhiên là người lợi hại nhất, cũng có lẽ trong những người nó nhận thức, Dịch Nhiên là lâu nhất, bọn họ có cùng kí ức —— Dương gia thôn, cho nên nó đối với Dịch Nhiên là loại chim non tình kết.

“…” Dịch Nhiên lắc đầu, đứa nhỏ này còn phải huấn luyện lại, cậu mang theo Trương Đại Minh, lý do có hai, một là Trương Đại Minh dám giết tang thi, sẽ không thành vướng bận cản trở, hai là nếu như cậu và Mộ Thiên ở với nhau, sau khi chết ai giúp bọn họ hợp táng?

Nếu như là Mộ Thiên chết trước, cậu có thể mang thi thể Mộ Thiên vào trong không gian chờ đợi tử vong, nếu như là cậu chết trước…

Là lão nhân, trên thế giới này sẽ có bao nhiêu người nguyện ý không oán muốn chiếu cố? Cho nên, Trương Đại Minh được cậu xem xét là đứa nhỏ không tệ, cậu hy vọng khi mình đi rồi có người chiếu cố tốt Mộ Thiên.

Nhưng, hiện tại Mộ Thiên còn cần chính mình sao? Dịch Nhiên lại nghĩ tới thiếu niên cùng mình có vài phần tương tự, chậc, không nghĩ nữa, vẫn là trực tiếp tìm Mộ Thiên hỏi tinh tường a.

“Này, đem thức ăn giao ra đây.”

Dịch Nhiên theo phản xạ chuẩn bị phát băng nhận, kết quả lại thấy là hai đại nam hài chặn đường Trương Đại Minh.

Trương Đại Minh lui ra phía sau hai bước, “Tôi, tôi không có.”

“Gạt người, không có, sắc mặt mày sẽ tốt như vậy sao.”

Tận thế có thể làm cho một đứa bé trưởng thành, hai đại nam hài rõ ràng biết nhìn sắc mặt để phán đoán một người có thức ăn hay không.

“Tôi thật không có.” Trương Đại Minh muốn khóc, vô luận ở đâu nó đều bị cướp đoạt đều bị đánh, nó ngẩng đầu chờ mong nhìn Dịch Nhiên, hy vọng Dịch Nhiên ca ca giúp đỡ nó.

Dịch Nhiên chậm rãi lắc đầu, cự tuyệt thỉnh cầu của nó, cho tôi xem đi, Trương Đại Minh, nhóc có thể đối tang thi hạ thủ được, vậy nhân loại thì sao? Nhân loại uy hiếp sinh tồn của nhóc?

Có lẽ do đáy mắt Dịch Nhiên lạnh lùng làm rung động nó, Trương Đại Minh ngơ ngác nhìn, không biết đang suy nghĩ gì.

Hai đại nam hài nhìn chăm chú, tuy Dịch Nhiên ở một bên làm cho bọn họ có cảm giác uy hiếp, nhưng rõ ràng người kia không có ý định ra tay, cho nên, trước mặt Dịch Nhiên cướp đồ, “Tìm!”

Một người vừa định tới gần Trương Đại Minh, thấy hoa mắt, Trương Đại Minh hiện ra sau lưng hắn, run rẩy giơ đao trên tay, “Cút!” Mang theo tiếng khóc nức nở, tiếng la nghe không đủ khí thế, nhưng vũ khí cũng đủ đe dọa hai đại nam hài.

Đuổi đi hai đại nam hài xong, Trương Đại Minh oa một tiếng khóc lên, khoảnh khắc vừa rồi nó muốn giết 2 ca ca kia.

Dịch Nhiên lắc đầu, tuổi quá nhỏ sao? “Nếu như bọn họ lại đến cướp đồ của nhóc?”

Nghe được Dịch Nhiên nói chuyện, Trương Đại Minh lau nước mắt, trong đôi mắt to đầy kiên cường, “Không cho.”

“Mạnh mẽ cướp?”

“… Dọa bọn họ.”

“Nếu như mang theo vũ khí buộc nhóc giao ra?”

“… Mẹ nói, giết người không phải là đứa bé ngoan.” Mỗi lần xem TV, trên TV xuất hiện loại hình ảnh này, mẹ đều chửi rủa, nó không muốn bị mẹ mắng.

“… Từ nay về sau đi theo Vu Đồng ca ca a.”

Trương Đại Minh dừng bước, mở to mắt nhìn cậu, “Dịch Nhiên ca ca không cần Đại Minh sao?”

“Nếu như anh nói anh đã giết qua rất nhiều người?”

“…” Trương Đại Minh trầm mặc một lát, “Dịch Nhiên ca ca giết đều là người xấu.”

“Bọn họ cũng giống 2 người vừa rồi muốn cướp đồ đạc của anh.”

“Thì là người xấu!”

“Nhưng mà, vì sao vừa rồi nhóc không hạ thủ được?” Tận thế đáng sợ nhất không phải là tang thi, mà là nhân tâm, bởi vì tang thi chỉ biết há to mồm muốn ăn ngươi, mà người lại trước cùng ngươi làm bằng hữu rồi từ từ ăn ngươi.

“…” Trương Đại Minh trầm mặc, mới 4 tuổi vốn nên ở nhà trẻ nó không biết trả lời thế nào, nếu có một ngày nó gặp lại thì ứng phó ra sao?

“…” Đường là tự mình lựa chọn, Dịch Nhiên sẽ không bắt buộc người khác đi theo mình.

Vu Đồng vừa nhìn thấy Dịch Nhiên trở lại, vội vàng chạy tới, “Giáo sư và Lưu Huy bọn họ mới vừa rồi bị người của quân bộ tiếp đi, Dịch ca biết tại sao không?”

“Ừm.” Dịch Nhiên gật gật đầu, xem ra quân đội B thị muốn nhận 8 người quân nhân, “Dị năng giả còn lại thì sao?”

“Có người nhà và bằng hữu ở đây đều rời đi, hiện tại còn lại cũng chỉ có tôi, Liễu Hy, Mạc Phi Liên, Phỉ Phỉ, Trạm Lam, Thước Mị với vài người.”

“Trạm Lam?” Dịch Nhiên cảm thấy người này không phải gần đây đi cùng Tô Vân sao?

“Ừ, bọn họ đều tìm không thấy thân nhân hoặc là thân nhân đã xác định tử vong.”

“Nha…” Dịch Nhiên đổi chủ đề, “Đem bọn họ gọi ra, tôi có việc muốn nói.”

Nhìn vẻ mặt Dịch Nhiên ngưng trọng, Vu Đồng vội vàng cùng Trương Đại Minh chia nhau gọi người.

Lục đục đi xuống khoảng 10 người, Vu Đồng chạy đầu đầy mồ hôi, “Liễu Hy và Mạc Phi Liên vừa đi ra ngoài, bất quá xem ra cũng mau trở lại.”

“Ừ, đều ngồi đi, tôi muốn hỏi các người dự định về sau làm gì?”

“Dịch ca không cần tôi sao?” Vu Đồng vừa nghe Dịch Nhiên hỏi như vậy lập tức thốt ra.

Hắn dự định cứ như vậy theo Dịch Nhiên, hắn đầu óc không dùng được, đối tương lai càng không có tính toán, chỉ có dị năng coi như không tệ, Dịch Nhiên mặc dù là người lạnh lùng, nhưng không thích sai bảo người khác, cho nên so với tìm đội ngũ khác, hắn càng có khuynh hướng đi theo Dịch Nhiên, Dịch Nhiên ở đâu hắn phải đi đó!

“…” Dịch Nhiên nghiêng mắt nhìn Vu Đồng, hỏi cái này làm gì a?

Vu Đồng thấy ánh mắt mọi người ái muội, tỉnh ngộ vội hỏi, “Ý của tôi là Dịch ca dự định làm cái gì?”

Lần này vừa hỏi xong, những người khác cũng nóng bỏng nhìn về phía Dịch Nhiên, bọn họ cũng muốn biết Dịch Nhiên có dự định gì không.

“… Trước nói các người a.”

Những người còn lại ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, bọn họ trước kia đến B thị là tính tìm người nhà thân thích, nhưng lại không tìm được, hiện tại còn ở lại đây, nguyên nhân phần lớn đều là vì muốn cùng đi với Dịch Nhiên.

Dịch Nhiên thực lực mạnh, hơn nữa làm người quang minh lỗi lạc, dù cho không phá lệ chiếu cố bọn họ, nhưng đi theo loại người này không cần lo lắng bị xa lánh bị hãm hại, nếu không, bọn họ thấp nhất cũng là dị năng giả cấp 1, sao lại tìm không thấy đường tốt ni?

Trầm mặc một lát, Dịch Nhiên tựa hồ minh bạch bọn họ nghĩ gì, “Nếu như các người không có chỗ đi, muốn hay không đi Hoả Diễm đoàn?” Cậu tin tưởng hai ngày nay bọn họ cũng có biết chuyện đoàn săn bắn, cho nên không cần giải thích nhiều.

Quả nhiên những người khác vừa nghe lời này cũng chỉ là lâm vào trầm tư mà không hỏi, ngoại trừ Vu Đồng, “Dịch ca, vậy còn anh?”

Dịch Nhiên sững sờ, cậu chưa có quyết định, trước kia cậu nghĩ cũng đơn giản, đến B thị rồi thì toàn bộ giao cho Mộ Thiên an bài, nhưng, hiện tại lại thêm cái quân đội, cậu không để ý cũng không được.

Thấy Dịch Nhiên trầm mặc, Vu Đồng tựa hồ biết rõ, cúi thấp đầu không biết đang suy nghĩ gì.

“Hỏa Diễm đoàn a, đoàn không tồi, nếu đội trưởng nói như vậy, tôi và Phi Liên phải đi Hỏa Diễm đoàn a.” Liễu Hy bên cạnh đi tới vừa nói, đằng sau đi theo chính là Mạc Phi Liên, nếu Dịch Nhiên nói như vậy tất nhiên có đạo lý của cậu ta, Dịch Nhiên không giống loại người có thể lãnh mắt thấy người đi vào chỗ chết mà hảo tâm đưa ra đề nghị.

“Liễu Hy ca ca và Phi Liên muốn đi, tôi đây cũng đi.” Phỉ Phỉ tỏ thái độ.

“Tôi đây cũng vậy a.”

“Tôi cũng vậy.”

Thấy có người dẫn đầu, vì vậy những người khác cũng lục tục đáp ứng, cuối cùng ngay cả Vu Đồng tâm không cam lòng không nguyện mà đáp ứng, về phần Trương Đại Minh tất nhiên bị Dịch Nhiên đưa cho Vu Đồng.

Thấy bọn họ đều đáp ứng rồi, nhìn lại sắc trời cũng không còn sớm, Dịch Nhiên quyết định ngày mai lại mang Ngao Mộ Thiên đến thu người, sau đó thì dẫn bọn hắn đi nội thành mua nhà, cậu ngày hôm qua đã đi dò xét, một tinh thạch cấp 2 có thể mua được phòng không tệ.

“Dịch ca, bữa tối đến rồi.” Vu Đồng chạy đến phòng bếp trong khách sạn nhìn sau đó chạy ra, “Anh có cái gì không thích ăn sao?”

Dịch Nhiên lắc đầu, “Một hồi tôi có việc, buổi tối cũng không trở lại.”

“A.” Vu Đồng rất là thất vọng, hắn cảm thấy từ khi đi vào B thị, Dịch Nhiên có rất nhiều tâm sự, khoảng cách bọn họ càng ngày càng xa, tại sao vậy chứ? Hắn chỉ là muốn đi theo mà thôi, hắn lại không thêm phiền toái không gây chuyện cũng không được sao?

Nhìn thân ảnh Dịch Nhiên rời đi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trương Đại Minh ảm đạm xuống, nó làm sai cái gì sao?

Hết chương 67.
Bình Luận (0)
Comment