Mạt Thế Chi Trùng Nhân Quật Khởi

Chương 22


Cửa vào là một lối đi nhìn khá giống hình vòm, nơi này chính là nơi có lưu lượng trùng tộc tụ hội nhiều nhất Thác Trạch Mộc.
Là nơi nhiệt huyết sôi trào nhất, cũng là nơi tàn khốc nhất.
Là sàn giao dịch của tiền tài, quyền, sắc ( nhân loại), mỗi ngày từ cổng ra vào của nơi đấu trường này có trùng tộc từ khắp nơi lui tới, ở cửa vào của đấu trường có trùng nhân đứng hai bên canh gác, đăng ký hoặc thu phí.
Băng tiến lên đăng ký cùng đóng tiền phí tổn, một đoàn người lập tức theo vào, Nhạc Tử Mặc đi sát bên cạnh người Liêm, bởi vì trùng nhân lui tới rất nhiều, so với chợ bán thức ăn còn nhiều hơn.

Cái lối đi hình vòm này rộng khoảng mười mét, cao hơn hai mươi mét, nhưng các trùng nhân vẫn phải chen chúc khi đi vào.
Ở chỗ này, Nhạc Tử Mặc mới hiểu được địa vị của Liêm trong trùng tộc cao bao nhiêu, thời điểm hắn đi qua gần như mỗi một trùng tộc xa lạ đều sẽ kính nể và sùng bái nhìn Liêm, sau đó lại quét ánh mắt tò mò cùng vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn Nhạc Tử Mặc đang được bọc vô cùng kín.
Mới đầu là một đoạn đường được xếp bằng phẳng từ những phiến đá, sau đó là từng bậc từng bậc cầu thang, cầu thang rất cao, mỗi một bậc cao chừng nửa mét, đối với đại đa số trùng tộc có đôi chân dài mà nói, cầu thang này đối với bọn họ căn bản không phải vấn đề gì.

Nhưng hiện tại, Nhạc Tử Mặc cao một mét tám, từ trước đến giờ vẫn luôn được khen là chân dài, bây giờ lập tức biến thành chân ngắn…
Cũng may, vẫn còn có một trùng tộc cá biệt như Thanh Minh, hắn không cao, chân cũng không dài, so với Nhạc Tử Mặc cũng chẳng khá hơn chút nào, đi cực kỳ chậm, chẳng kém Nhạc Tử Mặc là bao, đã thế lại còn cẩn thận từng li từng tí một, bước một bước lại phải chú ý dưới chân, nhìn có vẻ rất sợ chết???
Có sự tồn tại khiến trùng tộc cực kỳ xấu mặt là Thanh Minh, lực chú ý của nhân loại là Nhạc Tử Mặc cũng được giảm bớt khá nhiều.
Dưới bậc thang, tầng cuối cùng, có trùng tộc của đấu trường đi tới đón tiếp Liêm, sau đó trường chủ lần trước cũng theo tới, nhìn thấy Nhạc Tử Mặc được bọc kín mít đi theo phía sau lưng thì rất là kinh ngạc.
Quân thượng là sợ những trùng nhân khác nhìn thấy tù binh mà ngài ấy mua về nên mới cho ăn mặc như thế này sao?
Cái ham mê này cũng kỳ quái thật đấy nhỉ.
Như trùng nhân bọn họ này, căn bản đâu có cần mặc quần áo, vừa lãng phí lại phiền tức, hơi động một chút còn bị làm hỏng, mặc quần áo làm gì, mọi người đã ở trần mấy ngàn năm rồi, vài chục năm nay mới bắt đầu lưu hành việc mặc quần áo thôi.
Chậc chậc, cái này cũng là học được từ chỗ nhân loại.
Đáng tiếc quần áo quá ít, nhân loại thì lại quá yếu ớt, vừa sợ lạnh lại vừa sợ nóng, sơ ý một chút là có thể lạnh chết, không thì cũng chết cóng, cuối cùng chỉ có trùng nhân cao cấp mới có tư cách mặc quần áo, đại đa số quần áo còn phải đưa cho nhân loại.
Là một trùng nhân, trường chủ đấu trường không thể hiểu nổi, vì sao ngay cả những nô lệ cấp thấp nhất cũng đều sẽ liều chết liều sống mà đòi một miếng vải để che chắn, đặc biệt là giống cái, chẳng những muốn quấn bên trên mà còn muốn bọc cả bên dưới.


Ài, từ lúc địa vị của nhân loại được đề cao, những dị tộc bọn hắn đây cũng không thể không thỏa mãn một chút yêu cầu nho nhỏ của nhân loại.
Đáng tiếc, vải vóc càng ngày càng ít, trùng nhân muốn mặc quấn áo cũng càng thêm nhiều, đây là bệnh, cần phải trị!
Quân thượng thế mà lại cho tù binh mới mua về mặc nhiều quần áo như vậy, xem ra tù binh này hẳn là rất hợp khẩu vị của quân thượng, thật là một nhân loại rất có tâm cơ, biết làm thế nào để chiếm được sự yêu thích của quân thượng.
Hắn vẫn còn nhớ, thời điểm bị đại nhân ôm đi, nhân loại này còn giả bộ rất yếu đuối á, mềm mại yếu ớt mà rúc vào ôm ấp của đại nhân nữa á.
“Đại nhân, lần này tới đây là muốn chọn lựa một nhóm nô lệ nữa sao?” – Trường chủ ân cần hỏi thăm.
Băng tiến lên một bước, cười nói: “Lần này đại nhân của chúng tôi mang theo thị quân đại nhân cùng đến chính là vì muốn chọn cho đại nhân mấy nô bộc biết nghe lời và hiểu chuyện.”
Trường chủ cười ha hả: “Nô lệ ở chỗ tôi chính là những nô lệ thành thật nghe lời nhất ở cả Thác Trạch Mộc này, bất kể là lúc mới đưa tới cứng đầu thế nào, ở chỗ tôi không thuận theo là không được, mấy vị đại nhân cứ yên tâm chọn, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ vấn đề gì.” – Hắn vỗ ngực đảm bảo.
Trên mặt Băng mang cười: “Có lời này của ông là tôi an tâm rồi.”
Trường chủ khách khí cười cười: “Mời các vị đi bên này.”
Đó là một gian tầng hầm rất lớn, chí ít cho Nhạc Tử Mặc cảm giác là như vậy.
Trùng nhân tới đây cũng không ít, phần lớn là xem thử, một khi không muốn sẽ bị người trong đấu trường đuổi ra ngoài, rất nhiều trùng nhân bị đuổi cũng không tức giận, một đám người cao lớn chỉ có thể lưu luyến không rời.
Trông ngóng tha thiết như thế nhìn qua thấy đáng thương vô cùng.
Cảnh tượng như vậy dường như nhìn mãi đã thành quen, bởi vì người tiến vào hầm ngầm có rất nhiều, trong hầm ngầm to lớn này, tầm nhìn rất sáng, Nhạc Tử Mặc trông thấy có không ít khu vực ghi chú cái gì đó, có thể thấy ở những khu vực phía trước kia có những trùng nhân không giống nhau vây xem.
Trường chủ kia đưa đám người bọn họ đi đến vị trí có ít người nhất bên này, những trùng nhân vây xem khi thấy người tới thì theo bản năng tránh ra, ngay lập tức Nhạc Tử Mặc nhìn thấy tình huống bên trong khu vực này.
Bên trong đều là người.
Trẻ con, trung niên, cao tuổi, có nam, cũng có nữ, hình xăm trên người những người này so với những người mà Nhạc Tử Mặc nhìn thấy trong động phủ còn nhiều hơn, nhưng miệng vết thương của người nơi này được xử lý rất tốt.

Những hình xăm kia trông giống như hoa văn, hình dáng hoa văn vô cùng rõ ràng, hơn nữa còn phân bố ở những chỗ không giống nhau, lần đầu nhìn qua đúng là còn có một loại vẻ đẹp khác biệt.
Nhạc Tử Mặc cảm thấy đầu óc mình có bệnh rồi.
Đám người này đứng thành hàng thẳng tắp, từng dãy một, không một mảnh vải, giống như thương phẩm được trưng bày.


Thời điểm đối mặt với những trùng tộc đến đây thăm quan mua sắm, ánh mắt bọn họ thản nhiên, trên mặt còn mang theo tia mừng rỡ, ở phần không gian bị thu hẹp của riêng mình bày ra tư thái đẹp đẽ nhất, cung cấp sự lựa chọn cho những trùng nhân thăm quan nhằm hấp dẫn trùng nhân mua bọn họ về.
Nhạc Tử Mặc nhìn đại khái một chút, chỉ khu mà cậu nhìn thấy này thôi, phỏng chừng đã có hơn nghìn người, mỗi khu vực có tầm mười người.

Phía bên cậu đây có mười người liên tiếp nhau, trẻ con đứng cạnh trẻ con, thanh niên đứng gần thanh niên, lớn tuổi đứng cùng lớn tuổi, còn có phụ nữ, mỗi nhóm đều được tách riêng ra.
Những tùy tùng cùng thủ hộ đi đến cùng đuổi những trùng nhân đang chiêm ngưỡng sang một bên, Băng nhìn xung quanh, đảm bảo không có trùng nhân nào dám bước lên trước, lúc này mới đi đến trước mặt Nhạc Tử Mặc, ôn hòa nói: “Đại nhân, ngài có thể chọn lựa nô bộc mà ngài cần.”
Da đầu Nhạc Tử Mặc đều muốn phát run, hít sâu một hơi, trấn định gật gật đầu: “Được rồi, tôi có thể chọn mấy người.”
Đối với điều này cậu không có bất kỳ cảm giác cảm động nào, nếu sau này ở cùng nhau, so với giao tiếp với trùng nhân, cậu vẫn muốn có tiếp xúc với nhân loại hơn.
Băng nhìn thoáng qua quân thượng của mình, Liêm gật đầu với hắn, Băng nói: “…Đại nhân, ngài có thể chọn bốn người, hai người lớn tuổi hầu hạ ngài ngày thường, hai người nhỏ tuổi để giải sầu cho ngài.”

Đây quả thật là đãi ngộ của một thú cưng sao?
Còn có cả nô bộc để hầu hạ và giải buồn, trong lòng Nhạc Tử Mặc yên lặng phỉ nhổ, tiến lên đánh giá những nhân loại kia.

Nhìn thấy những người đã từng là đồng loại bị xem như thương phẩm chờ bán ra, tâm tình Nhạc Tử Mặc vô cùng phức tạp.
Có không ít người đưa ánh mắt nhìn về phía Nhạc Tử Mặc, bọn họ để ý thấy người hôm nay tới là nhân vật lớn, có nhiều trùng tộc tùy tùng đi theo thế cơ mà, đây là thời cơ rất hiếm thấy ở tại đấu trường này.

Trong mắt mỗi nhân loại chờ bán đều bắn ra các sắc thái khác nhau, có không ít người bắt đầu gạt nước mắt, hốc mắt đỏ lên, biểu lộ bi thương, mỗi ánh mắt đều có thể nói chuyện, từng giờ từng khắc đều truyền đến một loại tin tức: Mau mua tôi đi, mau mua tôi đi mà! Tôi rất ngoan, tôi rất nghe lời.
Nhạc Tử Mặc đi đến trước mặt một bé gái bảy tám tuổi, nước mắt của cô bé kia từng giọt từng giọt lớn rơi xuống, đó là một đôi mắt màu xanh đậm, lông mi rất dài, đôi mắt thâm thúy mê người, bé con níu lấy tay, nhìn vô tội đáng thương vô cùng.
“Nó được không?” – Nhạc Tử Mặc chỉ vào cô bé kia, hỏi thăm Liêm.

Liêm chần chừ một lúc, không nói gì.
Băng tiến lên, nụ cười trên mặt lại càng thêm dịu dàng, hắn đưa tay quơ quơ trước mặt cô bé kia, cô bé lập tức không khóc nữa, mặt chợt đỏ bừng, giống như đang nhẫn nại điều gì đó.
“Đại nhân, bé gái không có chút đáng yêu nào cả, ngài chọn vài bé trai đi, bọn nó rất ngoan ngoãn, rất hiểu chuyện.”
Băng nói rất uyển chuyển, Nhạc Tử Mặc đã nghe ra ý tứ sâu xa trong đó, nói cách khác, cậu không thể chọn bé gái?
Mặc dù không rõ nguyên nhân là gì, Nhạc Tử Mặc cũng không hỏi, đi đến khu vực của mấy đứa bé trai kia, những đứa bé này đứa nào đứa nấy gầy teo, nho nhỏ, tràn đầy khát vọng, Nhạc Tử Mặc tiện tay chỉ một đứa, hỏi: “Đứa này được chứ?”
Băng gật gật đầu: “Bé trai đáng yêu như vậy nhất định sẽ hầu hạ đại nhân thật tốt.”
Thằng nhóc được Nhạc Tử Mặc chọn trúng kia có chút ngây ra, sau đó lập tức kịp phản ứng lại, mừng rỡ như điên, khuôn mặt kích động đến đỏ bừng, những bạn bè đứng cạnh nó đứa nào cũng hâm mộ không thôi.
Nhạc Tử Mặc lại chọn một bé trai vẻ ngoài trông thành thật, sau đó lại chọn hai người đàn ông trung niên, Băng tiến lên trả tiền, cũng là tinh thạch ở nơi này.

Lúc vài nô bộc nhân loại đi ra thì có được một ít quần áo để che kín thân thể.
Sau khi đi ra, vài nô bộc nhân loại đi theo phía sau đội ngũ, thời điểm Nhạc Tử Mặc rời khỏi đấu trường, cả người còn có chút ngỡ ngàng.
Chờ đến khi ngồi lên xe ngựa một lần nữa, bọ hung lớn chở bọn cậu bắt đầu đi tiếp, thời điểm Nhạc Tử Mặc hồi thần thì phát hiện đường này hình như không giống đường trở về.
Nhạc Tử Mặc quay trước quay sau nhìn quanh bốn phía, trùng nhân trên đường này rõ ràng thưa thớt hơn rất nhiều, mà đẳng cấp của trùng nhân hẳn là cũng cao hơn một chút, bởi vì đại đa số trùng nhân ở nơi này đều mặc quần áo.

Mặc dù ít nhưng không đến mức giống với ở đấu trường, trong mười người thì có chín người không mặc.
Ở nơi này cũng có rất nhiều trùng nhân sử dụng phương tiện giao thông, đại đa số trên các phương tiện giao thông còn chở một người, là nhân loại, ăn mặc đều rất chỉnh tể, mặc dù làn da vẫn khô vàng tái nhợt như cũ nhưng nhìn qua bề ngoài đều được chỉnh trang rất sạch sẽ.

Người đi theo bên cạnh trùng tộc cũng rất thong dong tự tại, không giống kiểu mặt ủ mày chau, nếu không phải là mặt mũi tràn đầy oán hận thì là dáng vẻ khổ đại cừu thâm như trong tưởng tượng của Nhạc Tử Mặc.
Còn có cả người đi bộ, đương nhiên loại này rất ít, nói chung là, trùng nhân có thể mua nổi nhân loại đều có thể cưỡi trên một cái phương tiện giao thông, mặc dù có lớn có nhỏ.
Trên đường đi, Nhạc Tử Mặc phát hiện có không ít phụ nữ, trùng nhân là nữ, các cô ấy mua cũng là phụ nữ, so với đàn ông mà nói, Nhạc Tử Mặc phát hiện địa vị của phụ nữ ở nơi này cao hơn một chút, trong đó rõ ràng nhất là, mỗi lần xuống xe hoặc là dừng lại bên đường, hễ là phụ nữ mua thứ gì đó, nữ trùng nhân đều sẽ cẩn thận nâng xuống.

Sau đó, khi mua đồ xong, đều sẽ do nữ trùng nhân cầm.


Mà phụ nữ cùng với nữ trùng nhân ở cùng với nhau cũng hòa hợp hơn, hoặc có thể nói, nữ trùng nhân cùng với phụ nữ nhân loại khi ở cùng với nhau đều có thể nhìn thấy nụ cười trên mặt.
Tương phản, nam trùng nhân cùng với đàn ông nhân loại, rất ít nói chuyện, thân ai người nấy ngồi, đàn ông trùng tộc thì âm lãnh lạnh lùng, còn đàn ông nhân loại thì đạm mạc nhạt nhẽo, thờ ơ với tất thảy mọi thứ, trong đáy mắt là một mảnh lạnh lẽo.
Cho dù ở cùng một chỗ với nhau, thái độ của đôi bên cũng chỉ như người xa lạ, giao tiếp với nhau cũng duy trì đề phòng và khoảng cách nhất định.
Đem so sánh giữa đàn ông và phụ nữ nhân loại, phụ nữ so ra thích ứng với nơi này nhanh hơn, tâm tính của các cô ấy mềm mại hơn, các cô ấy càng có thể hiểu được phải làm thế nào để có thể sống sót càng thêm tốt hơn, hiểu phải dùng tư thế như thế nào là tốt nhất để thích ứng với hoàn cảnh, đó chính là ưu thế của các cô, cũng chính là chỗ thông minh của các cô ấy.

Trong lòng Nhạc Tử Mặc yên lặng nghĩ, trong tình cảnh quan trọng này, đây là điều tất yếu.

Tự tôn quá cao, quá sĩ diện cùng với kiêu ngạo, ở nơi này chính là một lời tuyên bố buồn cười nhất, cực kỳ đáng buồn cười.
Cậu cũng muốn nhanh chóng thích ứng với nơi này, lạnh lùng cùng giả tạo sẽ chỉ làm cho mối quan hệ lẫn nhau càng thêm cứng ngắc mà thôi.
Xe nhanh chóng đi tới, trùng nhân bước nhanh theo, mấy nô lệ không chạy nổi, bị trùng nhân ở phía sau xua đuổi.
Ước chừng qua khoảng nửa giờ, xe dừng lại, mà vị trí bọn họ ngừng, người thực sự đông nghìn nghịt.
Phòng ốc cao lớn, đều được dùng đá xây thành, đơn sơ đến không chịu nổi, từng dãy hàng ngang xếp dài sang hai bên, hai bên con đường rộng lớn có đủ loại côn trùng kéo xe, trùng nhân dắt theo nhân loại đi tới đi lui, hoặc là kéo, hoặc là ôm, tư thế khác nhau, nhưng mà Nhạc Tử Mặc phát hiện, người tới nơi này, gần như trên mặt mỗi người đều vui vẻ.
Đó là một loại tươi cười khó mà mô tả.
Có chút thỏa mãn, đồng thời còn có chút thất vọng, nhưng mà không thể phủ nhận là bọn họ đang vui vẻ, có nam có nữ, mỗi người từ trong căn phòng đơn sơ đi ra đều mang theo bao lớn bao nhỏ.
Đây là một dãy phố mua sắm.
Một dãy phố mua sắm chỉ dành riêng cho nhân loại.
Đến giờ Nhạc Tử Mặc mới nhận ra, lúc này cậu đang đi cạnh một người phụ nữ, cậu nghe được người phụ nữ kia nói với một nữ trùng nhân là đứa nhỏ gì đó.

Cậu đang muốn cẩn thận lắng nghe thì người kia đã đi mất, Nhạc Tử Mặc quay đầu nhìn thấy trong tay trùng tộc kia thật sự dắt theo một đứa bé.
Là bé gái, giống y như đúc với trẻ con nhân loại, rất phấn khởi, đi đường còn nhảy chân sáo, nhìn vô cùng vui vẻ.
Đó là trẻ con trùng tộc?
Là hậu đại của nhân loại cùng trùng tộc kết hợp mà thành?.

Bình Luận (0)
Comment