Mạt Thế Điền Viên

Chương 65



Người đến số lượng khoảng hai mươi, ngồi trên bốn chiếc xe việt dã.

Xe chạy đến cách chiến trường khỏang mười mét thì dừng lại.

Có lẽ bọn họ đề phòng sở Nam Phong là tang thi cao cấp nên mới không dám lại gần.
Sở Nam Phong không quan tâm, vẫn tiếp tục động tác thu tinh hạch của mình.

Những người này cao nhất chỉ mới cấp 5, không có gì đáng ngại.
Tại chiếc xe trước nhất có môt người ló đầu ra ngoài cửa sổ, hướng Sở Nam Phong hô: "Vị huynh đệ này, có thể nói chuyện một chút không?"
Sở Nam Phong vẫn không hề phản ứng, đầu cũng không thèm ngẩn lên.
Người ở trong xe bắt đầu rục rịch.
Một cô gái ngồi ờ hàng ghế sau lên tiếng: "hắn không nói chuyện, có khi nào là tang thi không, tang thi cấp cao bộ dáng rất gần với người bình thường rồi "
Một người đàn ông trung niên ngồi ở ghế phó lái nom trong chững chạc, như là đội trưởng của nhóm người này nói: "Trước mắt cứ xem tình hình đã."
Một thanh niên ở ghế sau nhíu mày, nói: "Cha, như vậy có ổn không? Người dù có dị năng mạnh mẽ đi chăng nữa cũng không dám đi một mình như tên kia.

Hắn trông rất khả nghi."
Người đàn ông trung niên đáp: "nhìn xem những xác tang thi dưới chân anh ta đi, lại còn đang moi tinh hạch, khả năng là người rất cao."
Cô gái nhắc nhở: "Cha, tang thi cũng có thể săn giết đồng bạn của mình, lấy tinh hạch để thăng cấp.".

Hãy tìm đọc trang chính ở || Тгu mTruуeИ.

V Л ||
Người đàn ông trung niên thở dài: "Ta đương ngiên biết, nhưng trực giác của ta mách bảo ngưới trước mắt không phải tang thi." Đó là trực giác của quân nhân với hơn 30 năm tuổi nghề.

"Nếu là tang thi thật thì chúng ta không có cơ hội đứng nhìn thế này đâu."

Người lái xe lại thò đầu ra cửa một lần nữa: "Huynh đệ à, nếu không phải tang thi xin hãy nói gì đó đi."
Sở Nam Phong nhíu mày khó chịu.

Hắn lúc này đứng thẳng người dậy, quay mặt nhìn thẳng về phía đoàn xe, nói với thanh âm trầm thấp không chút cảm xúc: "tôi không phải tang thi."
Những tưởng đám người đó chỉ đi ngang qua, vô tình bắt gặp hắn ở đây liền muốn thăm dò một chút rồi đi tiếp đường của họ.

Ấy thế mà không như Sở Nam Phong dự liệu, bọn họ thế mà xuống xe, chậm bước tới gần hắn.
Người đàn ông trung niên đi đầu tiên, phía sau ông là mấy người thanh niên nữa.

Tuy cơ thể cói gắng thả lỏng nhưng ánh mắt đã thể hiện ra sự căng thẳng và đề phòng.
Người nam nhân trung niên nở nụ cười thiện ý: "huynh đệ, tang thi ở đây đều là cậu giết à?"
Sở Nam Phong sắc mặt không mặn không nhạt nói: "đồng đội của tôi giết."
"Ô, vậy đồng đội của cậu đâu rồi, sao không phụ cậu thu tinh hạch?" Sau khi nói xong câu này, ông ta liền cảm thấy không đúng, đón nhận phải ánh mắt sắc lạnh của Sở Nam Phong, ông ta thế mà cảm thấy run rẩy trong lòng, có cảm giác như bước một chân vào hố đen không đáy, bèn vội xua tay, bối rối bổ sung thêm: "Không...Tôi không có ý gì với số tinh hạch này, chỉ là tại mạt thế này đi một mình rất nguy hiểm, nên tôi muốn hỏi xem cậu có muốn đi cùng chúng tôi hay không thôi."
"Đồng đội gủa tôi đang ở phía trước đợi tôi, không cần ông quan tâm." Nói rồi Sở Nam Phong tiếp tục công việc thu thập tinh hạch.
Mặc dù đội hắn chỉ khoảng ba mươi nhưng thực lực đều rất khá, số tang thi dị năng bị hạ cũng lên đến gần 200.

200 tinh hạch này có thể khiến Kình Thiên đội một lần nữa có bước nhảy vọt.
Sở Nam Phong vừa thu tinh hạch vừa loáng thoáng nghe những người mới tới nói chuyện.

Không phải hắn muốn nghe hay những người đó cố ý nói to, mà vì thực lực cao, thính lực rất nhạy nên có thể nghe đến nhất thanh nhị sở.
Một thanh niên nói: "Cha, có nhất thiết mời hắn đi cùng không? Lương thực chúng ta không còn nhiều mà người này chúng ta chẳng quen biết gì cả.

Còn cả đồng đội của hắn nữa."
Cô gái đứng gần đó nhăn mày, lên tiếng: "Đúng vậy, từ sau khi rời khỏi căn cứ Rạng Đông, cha cũng đã nhiều lần mời người lạ đi cùng, nhưng sau đó lương thực chúng ra vất vả kiếm được đều bị bọn họ đánh cắp rồi bỏ trốn.

Kể cả những lần gặp tang thi những người đó chỉ biết nấp trong xe, không làm được gì.

Con thật sự rất sợ người lạ rồi, cha à."
Một người nói: "Nếu như không có người hãm hại, chúng ta đã không bị buộc phải rời khỏi căn cứ, không đến nỗi lưu lạc thế này."
Người đàn ông trung niên thở dài một hơi.

"Rạng Đông dù gì là một vũng nước đục, rời khỏi nó có khi lại tốt, chẳng qua con đường phía trước khó khăn đôi chút, chống được thì qua được thôi, đừng quá nặng nề như vậy." Sau đó ông nhìn về hướng Sở Nam Phong, sâu xa nói: "trực giác của ta nói rằng người này rất mạnh, có hắn chúng ta mới không còn khó khăn như thế này nữa."
Sở Nam Phong thu xong khỏa tinh hạch cuối cùng, đứng thẳng dậy chuẩn bị rời đi.
Người đàn ông trung niên thấy thế, vội vàng bước tới, ông thần tình có chút gấp gáp nói: "Xin đợi một chút, huynh đệ.

Chúng ta có thể nói chuyện một chút không?"
Sở Nam Phong nhìn ông, chỉ cần liếc qua một cái đã nhận ra người này là quân nhân.

Trước đây hắn từng làm việc trong quân đội, mặc dù bây giờ không còn thích quân nhân nữa nhưng sự kiên nhẫn của hắn với quân nhân luôn có dư.

Nên lúc này Sở Nam Phong mới đồng ý nán lại một chút.

Hắn quay sang đối diện với người đàn ông trung niên, mở miệng: "Có chuyện gì?"
"Cậu có thể gọi tôi là Lâm Hằng, tôi tới đây cốt là muốn bàn chuyện hợp tác với cậu." Lâm Hằng cười thiện chí.

Gương mặt ông theo nụ cười hằn lên từng vết nhăn, và cả vết sẹo dài nơi đuôi mắt do làm nhiệm vụ để lại.
Sở Nam Phong: "Chúng ta có chuyện gì cần hợp tác sao?"
Lâm Hằng thở dài một hơi, bộc bạch: " nói thật, việc gặp cậu là trùng hợp, sau khi nhìn thấy cậu tôi có cảm giác cậu rất mạnh nên mới nảy sinh ý muốn hợp tác.

Đội chúng tôi bị người khác hãm hại mà rơi vào con đường phải lưu lạc không nơi nương tựa thế này.

Chúng tôi không có nơi cư ngụ cố định, phải di chuyển qua nhiều nơi tìm thức ăn.


Thực lực chúng tôi nhỏ bé, chỉ sợ không sinh tồn lâu được tại mạt thế.

Tôi không mong cậu có thể cưu mang chúng tôi, nhưng chúng ta có thể hợp tác đi cùng nhau.

Tại mạt thế này nhiều người hợp lại vẫn an toàn hơn ít người.

Tôi hy vọng cậu hiểu cho sự khó khăn này."
"Tôi có thể thông cảm, nhưng hẳn Lâm tiên sinh cũng biết việc hợp tác giữa các bên cần đạt thành nhận thức chung, tức cả hai phải có cùng chí hướng mà mục tiêu."
Lâm Hằng gật đầu: "đúng vậy."
Sở Nam Phong nói tiếp: "đội chúng tôi cũng đang trên đường đến phương Bắc tìm nơi an cư, hiện tại giống như các vị, không có nơi trú ngụ cố định.

Như vậy các vị còn muốn hợp tác chăng?"
"Không biết đội các cậu từ đâu xuất phát và muốn đến đâu an cư?"
"Từ thành B, muốn đến tỉnh E." Sở Nam Phong trả lời.
"Dài như vậy sao" Lâm Hằng kinh nghi bất định, sau đó thật sự thán phục nói: "các cậu từ B tới được đây thật sự khiến người ta khó tin, trên đường có bao nhiêu là trở ngại mà các cậu vẫn vượt qua được, tôi thật sự cảm phục các cậu.

Vả lại từ đây tới E không còn xa nữa."
"Quan trọng là giữ vững niềm tin." Trên đường đi của bọn họ hơn một nửa người bị các căn cứ cám dỗ, đi theo bọn họ, tìm kiếm sự bảo hộ.
Lâm Hằng hơi nhíu mày, trầm tư suy nghĩ.

Lần này ông lại suy xét đến tính khả thi khi hợp tác mà thực lực giữa hai bên có chênh lệch quá nhiều.

Đội của người này đi cả quãng đường dài như thế đến đây mà vẫn còn tồn tại, chứng tỏ thực lực cực kì mạnh.

Mà đội của ông người dị năng tuy chiếm đa số nhưng thực lực rất bình thường.

Trường hợp tệ nhất là đội của ông không xứng hợp tác với đối phương, tốt hơn một chút là có thể hợp tác nhưng có nguy cơ cao sẽ bị đội mạnh cắn nuốt.
Mà ông thân là đội trưởng dẫn dắt đội, nếu đội viên của mình có thể gia nhập vào đội mạnh hơn, ông không so đo gì, nhưng việc gia nhập vào đội mạnh có thể khiến thành viên đó chịu sự đàn áp, bắt nạt, như vậy ông cũng rất khó chịu, dù sao cũng từng là đồng đội cùng nhau chiến đấu.
"Tôi có thể cho Lâm tiên sinh thời gian hội thảo với đồng đội của mình.

Nếu cả đội của ông đồng ý cùng chúng tôi Bắc thượng thì có thể hợp tác, còn nếu không cùng đích đến thì không cần." Nhìn thấy do dự trong mắt Lâm Hằng, Sở Nam Phong cũng không bắt hắn quyết định ngay mà cho thời gian suy nghĩ.
Chuyện hợp tác cùng đi này không phải cả hai đội tạm thời gộp lại với nhau, mà đội ai người nấy tự quản lí, vấn đề bên nào bên nấy tự giải quyết, hai bên không can thiệp vào nội bộ của nhau.

Chỉ là đi chung một đường, đánh chung một địch thủ mà thôi.
Chuyện này đối với Kình Thiên hoàn toàn không có hại, quả thật như lời Lâm Hằng nói, tại mạt thế này càng đông người càng an toàn hơn.

Nên Sở Nam Phong mới không do dự đồng ý chuyện hợp tác, hắn không ngại phân chia bớt sự trắc trở trên đường đi của đội mình cho người khác.

=))
"Vậy cảm ơn cậu nhé, tôi sẽ không để cậu đợi lâu."
Lâm Hằng trở lại vị trí nơi đồng đội của ông dừng chân, hội ý với bọn họ.

Đương nhiên bọn họ nói gì, tranh luận quyết liệt như thế nào Sở Nam Phong đều rõ mồn một.

Cũng có một số luồng ý trái chiều không muốn hợp tác, một số thì có ý nương nhờ.
Mục lúc sau Lâm Hằng quay trở lại, cười ôn hòa nói: "thật xấu hổ, người muốn hợp tác là chúng tôi nhưng lại để cậu phải đợi.

Chúng tôi đã hội ý, và đồng ý cùng các cậu Bắc thượng.

Trên đường mong các cậu chiếu cố a."
Sở Nam Phong không nói gì, bô dáng như cũ không nhìn rõ cảm xúc, dẫn đường cho bọn họ tới chỗ dừng chân của Kình Thiên.


Hắn không ngồi chung xe, mà thuấn di nhỏ từng đoạn đường khoảng 300 mét, tốc độ so với xe còn nhanh hơn, luôn đi ở phía trước.
Nhìn phương thức di chuyển đặc biệt của Sở Nam Phong, rất nhiều người ngồi trong xe phía sau âm thành hoặc công khai đánh giá hắn, và bắt đầu nảy sinh nhiều loại tâm tư khác nhau.
Nhìn thấy Sở Nam Phong, người trong Kình Thiên đều mang theo kính sợ chào hắn một cái.

Hắn chỉ gật đầu đáp lại.

Nhờ một người chuyển lời cho mấy người Lục Cao về sự tình hợp tác với Lâm Hằng để cho bọn họ sắp xếp rồi nhanh chóng hướng phòng xe của mình đi tới.
Hấn hớn hở mở cửa ra, tâm trí không ngừng tưởng tượng ra hình ảnh người yêu bé nhỏ đang ngồi trên ghế đợi mình về nấu cơm, không khỏi vui vẻ như lên thiên đường.

Đến khi mở cửa, lại không thấy người yêu nhỏ bé nào cả, nhìn bên trong không một bóng người, gân xanh trên trán lại lộm cộm nổi lên.
Sở Nam Phong một tay chống hông một tay đỡ trán, khí tràng cực lạnh tỏa ra xung quanh khiến những đội viên gần đó phải toát mồ hôi giữa trời đông giá lạnh.

Trong khi đó nội tâm lại là một mảnh bất lực.
Đúng lúc này Lục Cao đi ngang qua, nhìn thấy Sở Nam Phong đang âu sầu, nỗi âu sầu của hắn lan tỏa khiến cho nhiều người cũng âu sầu theo, tò mò bước tới.
"Làm sao nữa.

Chuyện của cậu làm xong rồi à?"
Sở Nam Phong gật đầu.
Lục Cao thắc mắc: "Vậy cậu khó chịu cái gì?"
Sở Nam Phong thở dài một hơi, trong lòng sóng gió mà bên ngoài tỏ vẻ như không có gì hỏi ngược Lục Cao: "nếu Du Hoa không chịu nghe lời cậu thì cậu làm gì?"
Lục Cao nhíu mày, suy nghĩ một hồi rồi mới đưa ra câu trả lời: "Đập một trận."
Nghe thế Sở Nam Phong chỉ lắc đầu.

Không ổn, nếu đánh Tiêu Lạc, cậu đau, hắn còn đau hơn gấp 10 lần, như vậy chẳng khác gì tự tra tấn mình.

Cách này không khả thi.
Lúc này, Lục Vân đi tới đưa đồ ăn tối cho xe của Sở Nam Phong.

Bộ hậu cần không còn người, không ai nấu cơm, trong đội đa phần là những người đàn ông cao to luộm thuộm không vào được bếp, nên cô đành phải dâng hiến chút tài mọn, làn culi cho cả đội nấu cơm nấu nước.
Nhìn thấy Lục Vân, Sở Nam Phong có cảm giác không thoải mái lắm vì Tiêu Lạc rất coi trọng người này và sự ăn ý của hai người nữa.

Nhưng ý tưởng của Lục Cao không vừa ý hắn, Sở Nam Phong chỉ đành tìm tham mưu từ phe thù địch ( người từng là tình địch).
Vì đôi khi những bài học ta học được từ địch nhân còn hữu ích hơn những bài học của thầy nữa.
"Lục tiểu thư, hãy trả lời tôi một vấn đề." Hắn bá đạo không cho phép người khác khước từ nói.
Lục Vân đứng hình mất 5 giây mới hồi thần lại, đáp: "Vâng? Tiên sinh cứ hỏi tôi."
"Một người không chịu nghe lời thì phải làm thế nào?"
Lục Vân hai mắt lóe sáng, có cảm giác déjavu cự mạnh.
Hình như trước đây có người nào đó tìm cô học hỏi kinh nghiệm làm sao để dỗ một người đang giận.

Bây giờ thì có một người tới thỉnh giáo cô làm sao để giải quyết người không chịu nghe lời.
"Vấn đề này hỏi đúng lắm." Lục Vân búng tay một phát, cao thâm khó dò nói: "với kinh nghiệm đọc tiểu thuyết 10 năm của tôi, người yêu không chịu nghe lời chỉ có một cách giải quyết duy nhất: Chichj đến khi nào nghe lời mới thôi.".


Bình Luận (0)
Comment