Trong nội tâm Lưu Tiểu Quyết có chút kinh ngạc, nghe Hồ Chính nhắc tới chuyện này, hắn hỏi:
"Về chuyện ngươi nói, ta cũng không quá rõ ràng, lẽ ra thân phận địch ta của ta còn không rõ, làm
sao... làm sao có nhiều phụ nữ. "
Câu nói tiếp theo Lưu Tiểu Quyết chưa nói ra, hắn cũng không muốn biểu đạt những người phụ nữ ở đây
nhiệt tình đi, phải nói thập phần nhiệt tình,
nhưng hiện giờ, những người phụ nữ nhiệt tình như vậy, kết cục chỉ có một con đường là trở thành
xướng kĩ.
Nghĩ tới đây, trong ánh mắt hắn toát ra một mạt lo lắng nồng đậm, bị hắn che dấu trong ánh mặt trầm
trọng, cầm chén rượu trong tay, ngẩng đầu uống một ngụm, thứ nước cay độc chảy xuống yết
hầu, rồi dạ dày như bị hỏa thiêu.
Phụ nữ bên ngoài Bách Hoa thành này chỉ là đơn thuần nhiệt tình, không phải giả bộ biểu đạt tâm
tình muốn gả cho hắn, nhưng hắn không có tâm tình để cưới, còn điều Hồ Chính nói, tìm một người vợ
hiền, sinh đứa nhỏ linh tinh gì đó, hiện giờ hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.
Hắn chỉ muốn nhìn thấy bạn gái của mình, đối với một người mà cha mẹ anh chị em trong nhà đã hoàn
toàn chết sạch như hắn mà nói, bạn gái chính là tín niệm duy nhất còn sót lại hiện giờ.
"Ngươi nghĩ lại đi, vì cái gì mà giá trị con người của ngươi lại cao hơn so với Lạc Phi Phàm? Chính
là bởi vì Lạc Phi Phàm vẫn luôn sinh hoạt bên
trong Bách Hoa thành, mà ngươi sinh hoạt ở bên ngoài, vì thế Lạc Phi Phàm là cao
không thể với tới, nhưng ngươi thì chỉ cần giơ tay là có thể chạm tới được."
Đối với phụ nữ, tựa hồ Hồ Chính đầu óc đơn giản còn tinh thông hơn so với Lưu Tiểu Quyết, hắn nháy
mắt vài cái với Lưu Tiểu Quyết, cười nói:
"Hiện tại trong ngoài Bách Hoa thành có thể xưng là người đàn ông độc thân hoàng kim cơ hồ chỉ có
vài người, Lạc Phi Phàm xa xôi không thể với tới, Vân Đào không gần nữ sắc, Bàn Tử lại tra đến chỉ
biết đùa bỡn thân thể phụ nữ, còn lại những tiểu nam sinh kia, đều ở trong Bách Hoa thành tự sản tự
tiêu, cho nên chỉ còn dư lại ngươi, chỉ cần gả cho ngươi, sau này có thể theo ngươi đi vào ở trong
Bách Hoa thành, có cô nương nhà nào lại muốn buông tay ra đâu?"
"Gả cho ta là có thể đi vào trong Bách Hoa thành sao?" Lưu Tiểu Quyết buồn cười nói:
"Hóa ra ta còn là một tấm giấy thông hành đấy?"
"Đây là phúc lợi của Bách Hoa thành, đừng nhìn hiện tại ta ở căn cứ Thời Đại, nhưng nữ nhân của ta
đang sinh hoạt trong Bách Hoa thành đâu, nàng có mang, chuẩn bị ở lại bên trong Bách Hoa thành để
thuận tiện cho việc sinh sản."
Nói đến chuyện này, Hồ Chính có chút cảm kϊƈɦ An Nhiên, trình độ chữa bệnh ở bên ngoài không thể
tốt bằng bên trong Bách Hoa thành, nữ nhân của hắn hoài đứa nhỏ, là thai đầu lại rất lớn, sợ chỉ có
thể mổ đẻ, vì thế Hồ Chính đi cầu An Nhiên.
Vốn dĩ chỉ nghĩ khi mà nữ nhân của hắn sinh mượn Lưu Toa Toa ra một chút, An Nhiên lại vung tay
lên, hào sảng để hắn mang nữ nhân của hắn vào Bách Hoa thành an cư lạc nghiệp.
Chỉ cần người có cống hiến trác tuyệt đối với Bách Hoa thành, từ đây về sau, đều có thể đưa người
nhà vào trong Bách Hoa thành an gia.
Lưu Tiểu Quyết giơ tay, nghe Hồ Chính nói nữ nhân của hắn mang thai, đang chờ sinh ở trong Bách
Hoa thành thì sửng sốt, có chút hâm mộ có chút nhiệt tình nói:
"Chúc mừng!" Sau đó lại hỏi:
"Bách Hoa thành tốt như vậy sao? Mỗi người đều muốn đi vào?" "Tốt nhất."
Lúc Hồ Chính nhắc tới Bách Hoa thành, trong mặt cơ hồ bịt kín một tầng sắc thái mộng ảo.
"Ngươi cho rằng hiện tại ngươi sinh hoạt đã đủ an ổn đủ yên bình sao? Trêи thực tế khi ngươi tiến
vào trong Bách Hoa thành, ngươi sẽ cảm thấy vĩnh viễn không muốn đi ra, nữ nhân của ta đã nói, chờ
sinh đứa nhỏ xong liền ở lại trong Bách Hoa thành, rồi cho đứa nhỏ đi học."