Nghe vậy, Lưu Tiểu Quyết nghiêng đầu vẻ mặt biết sai áy náy nhìn Chiến Luyện, Chiến Luyện cũng đã
bình tĩnh lại, đi tới gần Lưu Tiểu Quyết giơ tay vỗ vỗ bả vai hắn rồi nói:
"Tiểu Quyết a, ngươi phải biết rằng, ngày mà mạt thế tiến tới kia, toàn bộ thế giới giống như chúng
ta đây, đột nhiên không kịp phòng ngừa, mà cùng ngày này, chị dâu ngươi chỉ có một mình ở bệnh viện
Tương thành xa xôi sinh đứa nhỏ, không biết ngươi đã gặp qua chưa, sau khi mạt thế có những người
đàn bà sinh con xong nhẫn tâm vứt bỏ chúng?"
Lưu Tiểu Quyết gật gật đầu, đừng nói về vứt bỏ có những đứa trẻ bởi vì người mẹ không thể dưỡng đã
trực tiếp bị bóp chết.
"Bệnh viện tổng cộng có ba sản phụ còn sống sót, cùng hai đứa trẻ, ngươi có minh bạch đây là khái
niệm gì không?"
Nói đến chuyện này, hốc mắt Chiến Luyện có chút đỏ lên, con gái của hắn, người phụ nữ của hắn, bị
vây trong đàn tang thi, nếu là những người khác, họ có thể mang theo con gái an toàn lông tóc vô
thương mang ra khỏi hay sao? Ở cái loại tình huống như vậy, nếu có vứt bỏ đứa nhỏ của chính mình đi
nữa, một mình bò ra khỏi đàn tang thi sẽ chẳng có ai nói nửa câu An
Nhiên không đúng.
Nhưng nàng lại không có, nàng chẳng những có thể thoát ra còn mang theo cả con gái thậm chí dưỡng
đứa nhỏ trắng trẻo mập mạp, khi đó An Nhiên không lợi hại giống như hôm nay, lúc đó nàng chỉ là một
người bình thường mà thôi, chỉ bằng điểm này, Chiến Luyện hắn phải cảm tạ nàng cả đời.
Nàng đáng giá để hắn tôn kính cùng yêu quý.
Cho nên đám người bên ngoài dám bố trí An Nhiên như vậy, làm hắn cực kỳ tức giận.
"Thực xin lỗi, Luyện ca, ta không chính mắt nhìn thấy đã coi như là thật, tự đưa ra phán đoán, ta
rất xin lỗi ngươi, cũng thực sự rất rất xin lỗi chị dâu đã cực cực khổ khổ dưỡng ɖu͙ƈ đứa nhỏ lớn
lên."
Nghe thấy những lời của Chiến Luyện, biểu tình áy náy trêи khuôn mặt của Lưu Tiểu Quyết càng sâu,
hắn giờ mới biết địch ý của hắn với An Nhiên thật là quá mức, nguyên tưởng bất bình vì huynh đệ của
mình, hiện tại phát hiện, mình chỉ nghe lời dèm pha, bị người khác lợi dụng làm mũi dao để dùng.
"Việc này không trách ngươi." Lạc Phi Phàm thở dài.
"Bách Hoa thành cây to đón gió, thanh danh cũng bị bôi xấu." Ngược lại, Lạc Phi Phàm lại hỏi:
"Nếu mọi người đã chia sẻ hết, vậy giờ ngươi biết bạn gái của mình bị nhốt ở đâu không?"
Lưu Tiểu Quyết lắc đầu, vấn đề mấu chốt là chính hắn cũng không biết bạn gái của mình bị nhốt ở chỗ
nào, bằng không đã sớm giết tới cửa, cứu bạn gái hắn ra.
Hơn nữa căn cứ Bắc Sơn lớn như vậy, thế lực lại phức tạp hơn so với nơi này, Bách Hoa thành chỉ
có một An Nhiên làm chủ, những thế lực cấu thành Tiểu Chu thành và căn cứ Thời Đại cũng
khá đơn giản.
Nhưng bên kia rất phức tạp, lấy Thẩm Hồng Kiêu là chủ, các loại thế lực trong tay cực kỳ rối rắm,
ai biết Tô Yên bị thế lực nào nắm trong tay?
Nếu biết thế lực của đối phương là ai, Lưu Tiểu Quyết hắn cũng không phải người bị quản chế giống
như bây giờ, vấn đề là đối phương là ai hắn cũng không biết, mỗi lần tới giao việc đều là người đàn
ông tóc đỏ và người đàn ông đeo găng tay.
"Ta quen biết nàng từ nhỏ, sau khi mạt thế, thật vất vả mới tìm được tin tức của nàng, không thể
mặc kệ được."
Nói đến đó, trong mắt Lưu Tiểu Quyết có nước mắt, biểu tình trêи mạt cũng thống khổ.
Đúng, bởi vì không muốn từ bỏ bạn gái lại không muốn thương tổn huynh đệ của mình, cho nên hắn vẫn
luôn phân vân, không chịu hạ độc với Chiến Luyện cũng không có tâm tư đi giết An Nhiên.