"Ngươi để cho tiểu tử Lưu Tiểu Quyết kia hạ độc giết An Nhiên cùng Chiến Luyện không phải càng
nhanh chóng hơn sao? Còn phải mất công để hắn nghĩ cách đừng cho thực vật của An Nhiên ra quấy
nhiễu, quá phiền toái?
Người đàn ông đeo găng lộ vẻ khó hiểu hỏi:
"Ngươi biết cái gì!" Gã tóc đỏ phun tào.
"Nếu An Nhiên cùng Chiến Luyện mà chết, chúng ta cũng không thể lấy hai viên tinh hạch nguyên thủy
kia, vì sự cạnh tranh của vô số những căn cứ lớn nhỏ, nhưng nếu An Nhiên cùng Chiến Luyện không
chết, bọn họ có thể thay chúng ta giết không ít đối thủ cạnh tranh đi."
"Nga ~~~ ngươi muốn họa thủy đông dẫn! Không thừa nhận việc căn cứ Bắc Sơn lấy đi tinh hạch nguyên
thủy!"
Người kia bừng tỉnh đại ngộ, giơ ngón tay cái lên với gã đàn ông tóc đỏ rồi xoay người đi điều
người, chuẩn bị tấn công Đại phú hào vào buổi tối.
Căn cứ Bắc Sơn muốn độc chiếm tinh hạch nguyên thủy, thì tất nhiên muốn lợi dụng thực vật của An
Nhiên, ngăn trở những căn cứ khác tới tranh đoạt tinh hạch, mà một khi tinh hạch nguyên
thủy bị thất lạc, chỉ cần bọn họ không thừa nhận, An Nhiên sẽ đem ánh mắt hoài nghi tới
những người ở
bên ngoài Đại phú hào, đến lúc đó An Nhiên sẽ tính sổ với những người khác.
Mà căn cứ Bắc Sơn chỉ sợ đã sớm bắt đầu xuống tay giục sinh tinh hạch nguyên thủy, dần dần khống
chế ra một mảnh rừng rậm biến dị.
Đến lúc đó, họ muốn gió được gió muốn mưa được mưa đi.
Trong nhận thức của bọn họ, trêи thực thế, thực vật biến dị của An Nhiên phần lớn đều là ngươi
không phạm ta thì ta không phạm ngươi, cũng chính là mọi người không thương tổn chúng không loạn
hái hoa bẻ cành dẫm đạp hoa cỏ thì những thực vật biến dị kia giống như cây cối bình thường, vô
hại. Càng tới gần Bách Hoa thành sự công kϊƈɦ của cây cối biến dị càng cường, thậm chí không có
người thương tổn chúng, chúng cũng sẽ chủ động công kϊƈɦ kẻ xâm lấn, cho nên đại đa số mọi người
đều không thể tiến vào rừng rậm biến dị, bởi vì mặc dù những cây cối kia không chủ động thương tổn
con người, nhưng ai biết được người đi vào sẽ không cẩn thận bẻ gãy một nhánh cây hay dẫm đạp lên
một cọng cỏ hay không đâu.
Dù sao cuối cùng kẻ xâm lấn kia cũng chỉ có thể biến thành một hồi tai nạn bị rừng rậm biến dị cắn
nuốt.
Cho nên người muốn đi từ phương Bắc xuống phía Nam, trừ khi Bách Hoa thành nguyện ý thả bọn họ đi
qua thì nếu không chỉ có thể đi một vòng thật dài, vòng nửa cái bản đồ để đi sang phía đối diện.
Gần đây, bởi vì có rất nhiều căn cứ mạnh mẽ gia nhập, khai khẩn một mảnh đất trụi lủi ở rừng rậm
biến dị, cắm gần ở Đại phú hào, cho nên thực vật ở gần đấy, đem trọng điểm công kϊƈɦ ở phiến đất
trống.
Người ở bên trong gọi phiến đất trống là con thuyền Noah.
Ngày ngày bọn họ tắm máu hăng hái chiến đấu không biết đã bỏ bao nhiêu mạng người mới đánh hạ được
một mảnh con thuyền Noah này, nhưng mà, trừ bỏ máy bay không người lái, không thứ gì có thể tiếp
cận Đại phú hào, có lúc máy bay không người lái nổ bom hủy hoại Đại phú hào rồi nhưng bọn họ phải
xuyên qua một mảnh rừng rậm biến dị rậm rạp thật dài thật dài mới đi vào được Đại Phú hào.
Vì kháng chiến trường kỳ, bọn họ dựng một mảnh lưới sắt chung quanh con thuyền Noah, vô luận là
trêи không trung hay dưới sàn nhà, đều là từng tầng từng tầng lưới sắt vây kín, giống như một cái
rổ, mọi người sinh hoạt tại đây, mà chung quanh là một mảnh cây cối sinh trưởng.
Mà thời điểm này, những căn cứ khác tạm thời còn chưa thu được tin tức Bách Hoa thành muốn tổ
chức sinh nhật cho An Nhiên, cùng với hoan nghênh Lưu Tiểu Quyết, cho nên dị năng giả hệ
Kim vẫn vung tay đốn củi, rừng rậm biến dị vẫn còn liên tục công kϊƈɦ con thuyền Noah kia.