Quả thực viên tinh hạch này như được chuẩn bị tốt cho bọn họ, nó được đặt ngay chính giữa rừng cây
rậm rạp phức tạp, to bằng một cái máy giặt, hình dạng không theo quy tắc hình thù nào, còn tản mát
ra thứ quang mang màu xanh biếc, cơ hồ chiếu sáng toàn bộ tầng 1.
"Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một viên tinh hạch lớn như thế này, quả nhiên là tinh hạch nguyên
thủy của rừng rậm biến dị, quá lớn đi!"
Gã đàn ông tóc đỏ khó nén được sự kϊƈɦ động trong nội tâm, hắn cẩn thận khom lưng, xuyên qua những
bộ rễ thực vật phức tạp đan xen, bọn họ đã từng lấy được tinh hạch của thực vật biến dị, cũng biết
được tinh hạch của chúng chính là hạt giống, nhưng không thể dự đoán được tinh hạch
của Nhục hoa sẽ lớn như vậy.
To bằng một cái máy giặt đâu!
Hưng phấn làm tư duy con người ngắn lại, gã đàn ông tóc đỏ kia xuyên qua đám chướng ngại vật rậm
rạp, tiếp cận viên tinh hạch to lớn kia, hắn duỗi tay, xoa ngón tay lên tinh thể bất quy tắc kia,
hắn chỉ cảm thấy năng lượng trong cơ thể trở nên dư thừa, tựa hồ như có thể đốt cháy được cả khu
rừng rậm.
"Là nó, khẳng định là nó, hao phí hết trăm cay ngàn đắng rốt cuộc cũng tìm được rồi, ha ha ha ha
ha!"
Gã cao hứng cười ha hả, vung tay, lấy ra từ sau lưng một túi da khổng lồ, túi được làm bằng da động
vật biến dị khâu vá lại, vô luận đựng vật nặng như thế nào đều không thể rơi được.
Hắn phủ túi da lên khối tinh hạch của Nhục hoa kia, rồi thử đẩy một chút, trong lòng mọi người ở
đây đều rùng mình, ngẩng đầu nhìn rừng cây rậm rạp ở tầng 1, thấy cánh rừng không chút phản ứng
nào, thì nghĩ, có phải An Nhiên bị Lưu Tiểu Quyết bám trụ, chưa phản ứng lại được đúng không?
Vì thế động tác của gã đàn ông tóc đỏ nhanh hơn, đẩy ngã viên tinh hạch xuống, thu vào trong túi
da, sau đó rút lui, viên tinh hạch rất nặng, nhưng hắn cam tâm tình nguyện cõng trêи lưng, khom
lưng nhấc chân, vượt qua tầng tầng lớp lớp trở ngại, đi theo đồng bạn vào thang máy, quá trình
thuận lợi đến không thể tưởng tượng được.
"Bọn họ mang tinh hạch đi rồi!" Bách Hoa thành.
Đám người phụ trách theo dõi cất bước tới bên người An Nhiên, hắn gấp gáp tới nỗi cả người đều đổ
mồ hôi.
An Nhiên gật đầu, dưới ánh sáng của pháo hoa, có người đẩy một cái bánh kem cao ba tầng ra, mọi
người cùng hát lên bài hát chúc mừng sinh nhật nàng, nàng vừa cười vừa nói với người kia:
"Chốc lát nữa khi trời sáng, phát ra thông cáo cho tất cả các căn cứ bên ngoài, để
bọn họ hỗ trợ Bách Hoa thành công khai lên án căn cứ Bắc Sơn, muốn bọn họ trả lại tinh hạch của
Nhục hoa, nếu không Bách Hoa thành thề bất lưỡng lập với căn cứ Bắc Sơn."
Hà tất phải như vậy? Vì sao không nhân lúc đám người kia còn chưa đi ra khỏi Đại phú hào, nhanh
chóng tới lấy lại tinh hạch về?
Giờ khắc này trong lòng người phụ trách đã suy nghĩ được trăm nghìn kế hoạch để ngăn trở người của
căn cứ Bắc Sơn mang tinh hạch ra khỏi Đại phú hào, An Nhiên lại cười lắc đầu, không hề giải thích,
chỉ chuyên tâm
phối hợp với mọi người, vui vui vẻ vẻ ước nguyện thổi nến, ăn sinh nhật thôi.
"Bắt đầu trò hay rồi."
Lạc Phi Phàm ngồi trêи nhánh cây, nghiêng đầu nhìn Lưu Tiểu Quyết, nâng bình rượu lên, chạm vào
bình rượu trong tay người sau đó nhún vai.
Lưu Tiểu Quyết cười khổ một tiếng, cúi xuống lắc lắc đầu:
"Chỉ đạo viên, ta, ta không biết nên nói gì bây giờ, cảm ơn các ngươi, vì ta mà làm nhiều như vậy."
Hắn vẫn giữ lại cách xưng hô lúc trước với Lạc Phi Phàm, những người như bọn họ có một chút thói
quen vĩnh viễn không thay đổi được, cũng không muốn thay đổi.
Kỳ thật vốn dĩ hắn không biết nhiều lắm, chỉ biết, Bách Hoa thành sẽ giúp hắn tìm bạn gái về, nhưng
lại không biết, An Nhiên tính toán chủ động đưa viên tinh hạch của Nhục Hoa ra ngoài.