Chân Tuyết Cửu biết trong lòng An Nhiên tức giận, trong thâm tâm mọi người trong Bách
Hoa thành đều tức giận, những căn cứ ở phương Bắc này nếu không có phiến rừng rậm biến dị khổng lồ
thay bọn họ chặn mưa gió bão bùng, thay bọn họ chắn đám động vật biến dị từ phía Nam thổi tới thì
bọn họ làm gì có nhiều thời gian nhàn hạ thoải mái để nội đấu như vậy?
Cho nên An Nhiên từ bỏ tâm tư bảo hộ những căn cứ kia, dù sao cũng không thể để
bọn họ vừa chịu nàng bảo hộ vừa không ngừng tìm nàng phiền toái, An Nhiên đang trút
giận.
Nhưng như vậy, thật sự sẽ hại chết rất nhiều người, ví dụ như những người dân thường tay không
tất sắt trong những căn cứ kia, những căn cứ này muốn đánh nhau muốn tranh bá thiên hạ,
kỳ thật đều là do thủ lĩnh của căn cứ quyết định, không quan hệ gì đến những dân thường bên trong
căn cứ.
An Nhiên làm khu rừng biến dị co lại là gián tiếp làm mất đi sự bảo hộ cuối cùng của những người
dân thường, đám thủ lĩnh còn lo tranh đấu với Bách Hoa thành, làm gì có ai chân chính đi quan tâm
đến việc sống chết của tầng lớp dân chúng tóc húi cua chứ?
Chiến Luyện đang ôm Oa Oa, sắc mặt của hắn dần dần chuyển sang lãnh ngạnh, muốn phun chết cái
thánh phụ Chân Tuyết Cửu kia, nhưng An Nhiên lại giơ tay kéo Chiến Luyện lại, nàng cười nói:
"Cho nên những căn cứ kia mỗi ngày đều tới Bách Hoa thành tìm phiền toái chính mình không thể gánh
vác sự an nguy của cư dân trong căn cứ của mình, một đám người đều dựa vào ta sao? Ta nghĩ bọn họ
cũng nên đem tâm tư đặt ở việc làm thế nào để bảo hộ người trong căn cứ của mình, miễn cho một đám
người không tiếc mạng, mỗi ngày đều tặng đầu người cho ta!" "Lời nói như vậy không sai, nhưng có
một số người cũng là do thân bất do kỷ, ví dụ như ta đây, ta đã bị cột vào con thuyền Bách Hoa
thành, muốn xuống không được, ngươi nói đi, như ta đây, nên làm gì bây giờ?"
"Làm gì bây giờ sao? Học người Thiên Viêm Sơn tới đầu nhập vào Tiểu Chu thành cùng căn cứ Thời Đại
đi!"
An Nhiên nhún nhún vai, nói với Chân Tuyết Cửu:
"Ta cũng không phải không cho bọn họ đầu nhập vào, cứ việc tới là được, ta chỉ không muốn lại làm
người tốt, một bên cung cấp bảo đảm an toàn cho người ta, một bên bị người ta vả mặt, ai lại tiện
như vậy chứ?"
"Được rồi, tùy ngươi!"
Chân Tuyết Cửu cũng nhún nhún vai, đứng ở dưới ruộng đầy bùn đất, tay cầm cái cuốc lại nói nhỏ:
"Dù sao ta cảm thấy ngươi chỉ là một người đàn bà, không suy xét được những vấn đề to lớn sâu xa."
Như lấy đức thu phục người a, như hợp tung liên hoàn a, học căn cứ Kim Môn một chút đi, cũng có dã
tâm bừng bừng, nhưng họ có thể đem hình tượng của mình trở thành chính nhân quân tử vĩ quang thập
phần ở mạt thế này a.
Chân Tuyết Cửu nhìn An Nhiên, phỏng chừng cả đời này nàng cũng không thể có được danh tiếng kia,
hắn lười nói tiếp với nàng, tùy nàng thôi.
Rất nhanh, người của căn cứ Thiên Viêm Sơn mang theo đầu của gã tóc đỏ quang minh chính đại đi từ
cửa Bắc vào Bách Hoa thành.
Tiểu Chu thành ngư long hỗn tạp, không ít tai mắt chú ý cửa Bắc sau khi người của Thiên Viêm Sơn đi
vào, rất nhiều người lắc đầu bóp cổ tay, nhìn dáng vẻ, Thiên Viêm Sơn chuẩn bị quyết tâm
đầu nhập vào Bách Hoa thành, bộ dạng gióng trống khua chiêng kia đã kết thù với căn cứ Bắc Sơn
đi.
Trời đã tối, những ngôi sao léo sáng trêи không trung, dải ngân hà lộng lẫy vắt ngang qua vòm
trời, trong Bách Hoa thành, đèn đường sáng ngời, những chụp đèn hoa làm cho nơi này giống
như lạc vào thế giới đồng thoại. An Nhiên ngồi dưới cây đại thụ biến dị kia, nhìn những người già
những đứa trẻ nhảy múa chơi đùa ở quảng trường, dẫn đầu là Tĩnh Huyền đứng ở phía trước, dáng người
nàng thướt tha múa hát hướng dẫn cho những già ở đây.
Đám người Thiên Viêm Sơn mang theo đầu người đi tới, tuy rằng thân hình bưu hãn, trêи mặt lại cực
lực làm biểu tình nghiêm túc nhưng vẫn không thể che đậy được sự tò mò của mình, bọn họ tới khoảng
10 người, trừ bỏ người đàn ông đi đầu mang theo đầu người, những người còn lại đều nhìn đông ngó
tây khắp nơi.