Dỗ dành hơn nửa ngày Tô Yên vẫn khóc, Lưu Tiểu Quyết cũng bất đắc dĩ, to đầu xoay người đi ra
ngoài, bước chân vội vã đi vào trong Bách Hoa thành, tìm An Nhiên xin cấp phép.
Nhưng mà, tựa hồ An Nhiên biết hôm nay Lưu Tiểu Quyết tới tìm nàng, sớm đã mang Tiểu Bạc Hà cùng Oa
Oa theo Chiến Luyện đi vào trong rừng dò xét rồi, Lưu Tiểu Quyết tìm không thấy An Nhiên cũng tính
đi vào trong núi tìm, nhưng chưa ra khỏi sân nhà An Nhiên bao xa thì thấy Tĩnh Huyền đang đi tới.
Tĩnh Huyền phụ trách việc làm phong phú thêm hoạt động giải trí của Bách Hoa thành, ngày thường ăn
mặc cũng rất quyến rũ, váy màu đỏ xứng với một đóa hoa màu đỏ gài trêи tóc, nhưng không làm người
khác cảm thấy nàng không đứng đắn, mà ngược lại đóa hoa gài trêи mái tóc càng cảm thấy nàng sạch sẽ
mà vũ mị.
Nàng dường như đặc biệt tới tìm Lưu Tiểu Quyết, từ rất xa đã cao hứng phấn chấn vẫy vẫy khăn tay hô
lên:
"Đội phó, đội phó Lưu a, có thể tới giúp ta một chút hay không? Ta hoài nghi nhà ta xuất hiện động
vật biến dị a."
"A?"
Lưu Tiểu Quyết đang ngốc lăng lập tức nói:
"Nhanh mang ta tới xem!"
Phải biết rằng, không thể để động vật biến dị xuất hiện được, chỉ cần một con động vật biến dị xuất
hiện nếu nó tìm được phối ngẫu là có thể trong một thời gian rất ngắn sinh sôi thành một ổ, nếu có
động vật biến dị trong Bách Hoa thành thì toàn thành sẽ gặp nguy hiểm.
Vì thế Lưu Tiểu Quyết lập tức đi theo Tĩnh Huyên về nhà, hai người đi ngang qua một
đứa nhỏ đang cầm một cái máy ảnh chụp khắp nơi, Tĩnh Huyên vẫn còn có tâm tư cười đùa nói:
"Tiểu Tinh a, nhϊế͙p͙ ảnh gia của ta a!"
Tiểu Tinh vui rạo rực lia ống kính về phía Tĩnh Huyên vẻ mặt thiên chân hỏi:
"Tĩnh Huyên tỷ tỷ, tỷ có thể làm người mẫu cho ta hay không?" "Được nha được nha."
Vừa nghe đứa nhỏ kia gọi nàng là tỷ tỷ, Tĩnh Huyền liền cao hứng, nàng cũng rất thích chụp ảnh,
đứng tại chỗ, tạo vài tư thế đáng yêu cùng dễ thương cho Tiểu Tinh chụp.
Làm cho Lưu Tiểu Quyết một lòng khí phách hiên ngang muốn đi diệt động vật biến dị gấp tới độ muốn
nhảy lên, hắn đi về phía trước nhắc nhở Tĩnh Huyên:
"Được chưa, hiện tại chúng ta nên làm chính sự thôi!"
Sự thật là Tĩnh Huyền nào có chính sự gì để làm, nàng ôm chặt cánh tay của Lưu Tiểu
Quyết, dựa vào người hắn, vui vẻ giơ hai ngón tay lên hướng về phía "nhϊế͙p͙ ảnh gia" Tiểu
Tinh, Lưu Tiểu Quyết còn chưa phản ứng lại thì Tiểu Tinh đã ấn chụp vô số bức ảnh.
"Tĩnh Huyên tiểu thư!"
Lưu Tiểu Quyết nhíu nhíu mày, rút cánh tay mình ra. "Xin đừng làm người khác hiểu lầm."
"Hiểu lầm cái gì?"
Tĩnh Huyên cười hì hì tiến lên túm tay Tiểu Tinh, nói thẳng:
"Hai ta tám cái cột đều không chạm tới người, có thể hiểu lầm gì? Chỉ là chụp chung một bức ảnh mà
thôi, có thể thế nào a?"
Nàng chớp chớp mắt với Lưu Tiểu Quyết, sau đó xoay người nắm tay Tiểu Tinh cùng Lưu Tiểu Quyết đi
về phía nhà nàng.
Nhà Tĩnh Huyên ở gần quảng trường, là một tòa nhà được dựng bằng đá, với màu sắc không đồng nhất,
từng khối từng khối đá gắn với nhau rất xinh đẹp, cả tòa nhà còn được vài dây đằng màu xanh biếc
quấn quanh, trong sân nhà nàng, còn bày biện một chiếc bàn ăn và vài chiếc ghế dựa, bên trong có
vài vị tám chín mươi tuổi đang ngồi uống trà nói chuyện phiếm.
"Vào đi."
Tĩnh Huyên đẩy một cánh cửa sắt tinh xảo ra rồi nắm tay Tiểu Tinh đi vào, còn mời Lưu Tiểu Quyết
vào sân nhà nàng, ngươi kia cau mày đứng trong sân, nhìn trái lại nhìn phải rồi nghiêm túc nói với
Tĩnh Huyên:
"Thứ cho ta nói thẳng, Tĩnh Huyên tiểu thư, Luyện ca để ta phụ trách an toàn ở bên trong thành, ta
nghĩ ta có trách nhiệm bảo đảm sự an ổn của mọi người, nhưng mà nơi này của ngươi dường như không
có dấu hiệu quấy phá của động vật biến dị."