Lưu Tiểu Quyết thở sâu, nhíu mày nhìn Tô Yên, bởi vì Tô Yên náo loạn trong lòng hắn dần dần cũng có
hỏa khí, sau đó hắn liếc mắt nhìn hộp quà bị Tô Yên vứt xuống đất, là một hộp điểm tâm.
Điểm tâm kia được làm tinh mỹ thập phần, đối với những người ăn không đủ no thì điểm tâm kia thứ
tinh xảo không thể tưởng tượng được, nhưng bị Tô Yên ném đi, rất nhiều chiếc bánh nho nhỏ lăn ra
khỏi hộp quà rơi trêи mặt đất dính đầy tro bụi.
Lưu Tiểu Quyết khom lưng, duỗi tay nhặt những khối bánh nhỏ bị lăn ra khỏi hộp kia, Tô Yên nhìn
thấy, càng tức giận, không thể ức chế được, nhấc chân hung hăng dẫm lên một khối điểm tâm, vừa dẫm
vừa khóc.
"Ngươi đau lòng phải không? Điểm tâm mà tiện nhân kia cho ngươi bị rơi trêи mặt đất, ngươi đau
lòng đúng không? Ta cho ngươi nhặt, ta cho ngươi. ai da!"
Trong khi Tô Yên còn la lối khóc lóc thì thình lình, bị Lưu Tiểu Quyết đã đứng thẳng hung hăng
đẩy một cái, nàng đứng vững lại không dám tin
tưởng nhìn người kia nói:
"Ngươi đẩy ta?"
"Đúng vậy, ta đẩy ngươi thì sao?"
Lưu Tiểu Quyết đã tức giận đến nỗi mặt đều đỏ lên, hắn gầm nhẹ với Tô Yên:
"Ta thấy ngươi sống ở căn cứ Bắc Sơn kia cũng khá tốt đi, ít nhất áo cơm không thiếu, khó mà có
được a, Tô Yên, ngươi biết không, có những nơi, có những người, không có một chút gì đó để ăn!"
Hắn đã từng nói qua chưa, cha hắn, mẹ hắn, em trai hắn, bởi vì sống ở phương Bắc,
khi mạt thế mới buông xuống có thể tồn tại vượt qua đại nạn, nhưng lại không thể chịu đựng được qua
nạn đói, hắn, vì ra khỏi căn cứ tìm vật tư mà có ngươi tới nhà hắn đoạt gạo đoạt lương, cha mẹ cùng
em trai hắn liều mạng phản kháng, kết quả, cứ như vậy bị những tên côn đồ kia sống sờ sờ đánh chết.
Chờ tới lúc hắn ngàn hạnh vạn khổ trở về tới nhà, chỉ còn thấy ba cỗ thi thể! Từ đó về sau, mỗi lần
hắn ăn đồ ăn đều từng ngụm từng ngụm ăn hết không để dư thừa, dù uống một ngụm canh cũng phải uống
hết ɭϊếʍ cho sạch sẽ, nếu được thêm một phần đồ ăn đều phải tỉ mỉ bảo tồn.
Bởi vì hắn sợ hãi, ăn xong bữa này sẽ không có bữa tiếp theo, mỗi một món đồ ăn đều có thể lấy đi
tính mạng của một người.
"Ngươi, ngươi hung dữ cái gì?"
Tô Yên bị Lưu Tiểu Quyết dọa sợ, từ biểu tình của hắn, đột nhiên Tô Yên phát giác, nguyên lai Lưu
Tiểu Quyết cũng đã có chút bất đồng so với trước kia.
Đã từng, vô luận nàng có vô cớ gây rối như thế nào, hắn sẽ kiên nhẫn dỗ dành nàng, vô luận nàng có
ném đi bao nhiêu đồ vật, làm hỏng bao nhiêu đồ vật hắn đều sẽ không tức giận.
Tô Yên có chút sợ hãi Lưu Tiểu Quyết nhưng chắc chắn hắn vô cùng yêu nàng, sẽ không làm gì
nàng, vì thế trong lòng buồn bực, dậm dậm chân, quay người lại đi vào trong phòng ngủ, tự
giận dỗi.
Nhưng lần này không có khóa cửa, đại khái cũng không có dũng khí nháo cương với Lưu Tiểu Quyết đi.
Một lát sau, dường như Lưu Tiểu Quyết đã bình tĩnh lại, bên ngoài phòng ngủ an tĩnh đến rợn người,
trong lòng Tô Yên không yên, trộm đứng dậy, thoáng nhìn qua cánh cửa khép hờ, thấy một
mình Lưu Tiểu Quyết ngồi
trêи bàn cơm, từng miếng từng miếng ăn hết những khối điểm tâm bị rơi xuống trêи mặt đất.
Thân ảnh kia cô độc khôn kể, phảng phất như trong nội tâm đang đè ép lại sự bi thương, làm Tô Yên
có chút không đành lòng, nhưng nghĩ đến hành động hôm nay của hắn, hắn rõ ràng đã đáp ứng
mang nàng vào ở trong Bách Hoa thành nhưng lại để nàng chờ cả một ngày, nàng lại tàn nhẫn hạ
quyết tâm, đi tới mép giường nằm lên trêи khóc thút thít trong yên lặng.