Bản thân Lưu Tiểu Quyết cũng không ngu ngốc, có vài thứ có thể là bị vui sướиɠ vì được gặp lại làm
lú lẫn đầu óc cho nên không để ý, An Nhiên vừa nói vậy, hơn nữa hành vi giẫm đạp lên đồ ăn của Tô
Yên tối qua có chút đáng giận, hắn lập tức hiểu ra, gật đầu.
"Chị dâu, ta hiểu rồi, ta sẽ lại quan sát cẩn thận, sẽ không chọc phiền toái cho Bách Hoa thành."
"Vậy là được rồi, chuyện này, chúng ta đã đạt thành hiệp nghị, hy vọng ngươi không có
khúc mắc gì trong lòng."
"Sẽ không, chị dâu đây là suy nghĩ về đại cục."
Hắn đã từng không có ấn tượng tốt đối với An Nhiên, nhưng ở Bách Hoa thành thời gian càng lâu tư
tưởng kia dần dần bị đồng hóa, hiện giờ đối với An Nhiên hắn cũng sinh ra tâm tình cảm kϊƈɦ cùng
tôn kính.
Cho nên An Nhiên nói, muốn quan sát Tô Yên thêm một chút, Tô Yên lại nóng vội muốn đi vào Bách Hoa
thành, thì càng không cho nàng ấy vào, Lưu Tiểu Quyết cho rằng đây không phải vấn đề gì lớn, còn
khá tán đồng với quyết định này.
"Này, đội phó Lưu, tới đây khiêu vũ nào."
Vừa kết thúc một bài, Tĩnh Huyên cùng mọi người tan cuộc ngồi nghỉ dưới tán cây, Tĩnh Huyên vẫy vẫy
tay với Lưu Tiểu Quyết, nhìn dáng vẻ này là muốn nhảy với Lưu Tiểu Quyết một bài.
Người kia lắc đầu ngay lập tức:
"Không được, cảm ơn tiểu thư Tĩnh Huyên, nóc nhà kia ta còn chưa sửa xong."
Sau đó Lưu Tiểu Quyết vác lên công cụ, đi sang một ngôi nhà các sửa chữa cho một người già khác, An
Nhiên quay đầu, nhìn thoáng qua Tĩnh Huyên hỏi:
"Ngươi muốn làm gì a!"
Trong lời nói có ý cảnh cáo rõ ràng, như nhắc nhở Tĩnh Huyên, nàng kia rõ ràng bày ra sự hứng thú
với Lưu Tiểu Quyết.
"Ta cảm thấy hắn rất đáng yêu." Tĩnh Huyên vô tội nhìn An Nhiên.
"Không phải ngươi bảo ta làm chút gì đó khiến Tô Yên tức giận để quan sát phản ứng của nàng một
chút hay sao?"
"Nhưng ta không bảo ngươi câu dẫn Lưu Tiểu Quyết."
An Nhiên nâng ngón tay lên hung hăng chọc vào trán Tĩnh Huyên.
"Chính ngươi còn đang dính một thân tanh đấy, mùi vị gian tế còn không rửa sạch đâu, giờ còn muốn
trộn lẫn với Lưu Tiểu Quyết, cuộc sống của ngươi yên bình quá mức phải không?"
"Không phải a, thật sự ta cảm thấy "
Tĩnh Huyền đỏ mặt, trộm liếc về phía Lưu Tiểu Quyết, rồi đè thấp thanh âm nói với An Nhiên:
"Ngươi thấy đấy, người ở trong Bách Hoa thành này có kiên nhẫn ứng phó với mấy lão nhân gia lải
nhải có mấy ai đâu? Ta cảm thấy hắn rất tốt, thật sự đấy."
"Không cứu được nữa."
An Nhiên lắc đầu, xoay người mặc kệ Tĩnh Huyên, lúc trước nàng nghe Mã Lộ nói về Tô Yên, cảm thấy
lai lịch của nàng kia không rõ, cho nên vẫn có thái độ hoài nghi với nàng ta, vì vậy nàng tìm Tĩnh
Huyên với tư sắc tuyệt hảo, muốn Tĩnh Huyên gây xung đột xem Tô Yên kia có phản ứng gì.
Kết quả Tĩnh Huyên trực tiếp xuống tay với Lưu Tiểu Quyết, giờ thì tốt rồi, Tĩnh Huyên như bị Lưu
Tiểu Quyết hấp dẫn.
An Nhiên quyết định khoanh tay đứng nhìn, Tĩnh Huyên có thể hợp với Lưu Tiểu Quyết
cũng tốt, mà không hợp cũng được, xem duyên phận đi. "An Nhiên, ngày mai cửa hàng của Mã Lộ tỷ tỷ
khai trương, đội văn nghệ chúng ta muốn đi biểu diễn một chút trợ hứng được không."
Sau lưng nàng, Tĩnh Huyên giương giọng nói, uyển chuyển giống như chim sơn ca, đầu An Nhiên cũng
không quay lại, chỉ giơ lên bàn tay quơ quơ tỏ vẻ mình đã biết.
Mấy ngày trước, Mã Lộ muốn mở một cửa tiệm mạt chược, thủ tục đã hoàn thành thỏa đáng đúng vào hôm
nàng gặp Tô Yên, địa điểm đã chọn tốt, cách nhà bạt của Lưu Tiểu Quyết rất xa, nơi đó có một chung
cư hai tầng mới được sửa sang, khoảng 10-20 gian phòng, được đan xen giữa những khu nhà
ở của Tiểu Chu thành.