"Ta có từng nói với ngươi hay không, đàn ông đều muốn dỗ dành, về điểm này, ngươi phải học An
Nhiên, ngươi xem nàng dỗ dành Chiến Luyện rất tốt, An Nhiên bảo Chiến Luyện làm cái gì,
hắn liền làm cái đó, trái lại ngươi cùng Lưu Tiểu Quyết, hiện tại hành động của ngươi đây là
đẩy hắn càng xa thôi!"
Người đàn ông bình phàm kia hận sắt không thành thép. "Ta...!"
Tô Yên đứng tại chỗ, đột nhiên xoay người nhìn người đàn ông có diện mạo bình phàm kia cả giận nói:
"Ta biết chắc chắn Lưu Tiểu Quyết có người phụ nữ khác ở Bách Hoa thành, đàn ông
đều như vậy, ngươi có biết không ta vất vả đợi hắn một
ngày, nhưng lại thấy hắn đi xe của người phụ nữ khác, vừa nói vừa cười với ả từ Bách Hoa thành ra,
tâm tình đó miễn bàn khó chịu như thế nào."
"Vậy cũng phải nhẫn nhịn a!" Người đàn ông cảnh cáo Tô Yên:
"Đây là thế giới cá lớn nuốt cá bé, thân là phụ nữ, trời sinh đã yếu thế hơn đàn ông, người đàn ông
tam thê tứ thϊế͙p͙ đã không phải là việc vi phạm đạo đức gì, quan niệm của ngươi còn không thay đổi
như vậy là không đúng." Tô Yên cúi đầu rũ mắt không nói, sau đó thấp đầu nói:
"Ta đã biết, ba ba."
Biết là một chuyện nhưng nhìn Lưu Tiểu Quyết lúc trước si tình với nàng giờ đây lại tình chàng ý
thϊế͙p͙ với người khác, trong lòng nàng có thể chịu đựng hay không lại là chuyện khác.
Lúc sau, Tô Yên tách hỏi ba ba nàng, một mình đến vòng cảnh giới, nàng trực tiếp đi tới gần Lưu
Tiểu Quyết, thấy thái độ ít nói ít cười duy trì trật tự liền cười nói với hắn:
"Tiểu Quyết, ta có thể đi vào xem khiêu vũ hay không?"
Lưu Tiểu Quyết do dự một chút sau đó khẽ gật đầu, dựa theo trình tự cầm dụng cụ quét quanh thân Tô
Yên một lần.
Đây là trường hợp công khai, không phải trong Bách Hoa thành, bất luận người không mang tính uy
hϊế͙p͙ đều có thể đi vào vòng cảnh giới xem biểu diễn, rất nhiều người thường trong Tiểu Chu thành
sau khi kiểm tra cũng có thể đi vào.
"Sau khi đi vào, ngươi chỉ có thể ở khu vực quy định xem biểu diễn, không thể tùy ý đi tới khu vực
khách quý."
Hắn thấp giọng dặn dò Tô Yên, nàng gật gật đầu, lúc Lưu Tiểu Quyết đứng thẳng người lên nhìn nàng,
Tô Yên ôn nhu nói với hắn:
"Tối hôm qua ngươi không trở về, đây là còn giận ta sao? Rất xin lỗi, ta xin lỗi ngươi, về sau sẽ
không lãng phí đồ ăn, ngươi tha thứ cho ta nhé, đêm nay người trở về đi."
"Đi vào thôi."
Lưu Tiểu Quyết đứng một bên, chưa nói về cũng chưa nói không trở về, trực tiếp xoay người đi kiểm
tra một vài người khác muốn đi vào xem biểu diễn, bên ngoài vòng cảnh giới là quân đội của Hồ Chính
cho nên kỳ thật vòng cảnh giới này cũng không có quá nhiều người, không hỗn loạn, nhưng Lưu Tiểu
Quyết không muốn trong lúc công tác, dây dưa với Tô Yên mà thôi.
Tĩnh Huyên đã biểu diễn xong, tiếp theo một tốp ca của các cụ già lên sân khấu vừa hát vừa múa bài
<>, tiếng vỗ tay cổ vũ vang lên, khu vực khách quý đều tận tâm tận lực vỗ tay cổ
vũ.
Tô Yên ở khu bình dân, duỗi dài cổ nhìn khu khách quý, tìm kiếm tung tích của An Nhiên, khu bình
dân không có ghế, nàng cầm theo chiếc túi bằng da cá sấu đi về phía trước hai bước, sau đó thấy An
Nhiên như chúng tinh củng nguyệt, ngồi ở hàng ghế đầu tiên đang vỗ tay cổ vũ.
An Nhiên kia nhìn cũng chẳng ra gì, quần áo mặc càng không có phẩm vị, đứa nhỏ ở bên người cũng
không hề đáng yêu thậm chí giống hùng hài tử, vừa thấy Tô Yên đã muốn đánh.