Căn cứ Thiên Viêm Sơn là đao phủ, tất nhiên Thẩm Hồng Kiêu hắn sẽ không dễ dàng buông
tha, nhưng xét đến cùng việc này là do Thiên Viêm Sơn muốn quy phục An Nhiên cho nên Chiến An Tâm
phải chết!
Tô Viễn Sơn nghe nhưng cảm thấy có chút gì đó không đúng, hắn há mồm muốn nói Thẩm Hồng Kiêu là thủ
lĩnh của một căn cứ, mà căn cứ Bắc Sơn cách khá xa Tiểu Chu thành, hai nơi không dễ dàng di chuyển,
chỉ vì muốn lấy tánh mạng của một đứa nhỏ có đáng để hưng sư động chúng như thế hay không.
Nhưng lại nghĩ nếu Chiến An Tâm mà chết thì không phải chuyện nhỏ, nói không chừng An Nhiên sẽ điên
lên, đến lúc đó Tô Yên sẽ bị truy đuổi chặn đường, so với đích thân Thẩm Hồng Kiêu ra tay lại khác.
Đến lúc đó, căn cứ Bắc Sơn sẽ phái nhiều nhân thủ tới hơn, dễ dàng thoát khỏi sự đuổi giết của Bách
Hoa thành.
Vì thế Tô Viễn Sơn không hề khuyên can Thẩm Hồng Kiêu tự mình đi ra khỏi căn cứ Bắc Sơn nữa mà
ngược lại còn chuyên chú thay Thẩm Hồng Kiêu chọn lựa nhân thủ, chuẩn bị hết thảy để lấy mạng Chiến
An Tâm.
Ngay lúc căn cứ Bắc Sơn đang tích cực chuẩn bị thì nhân ở Bách Hoa thành cũng có chút biến động
nhỏ, Lưu Tiểu Quyết chủ động xin thay Chiến Luyện, hắn sẽ cùng Lạc Phi Phàm canh gác ở
trong rừng cây biến dị, Chiến Luyện sẽ cùng Vân Đào bảo vệ cho cửa nam và cửa bắc.
Canh gác ở trong rừng có thể tương đối nhẹ nhàng hơn so với bảo vệ ở hai cửa, bất quá không thể
cách ngày về nhà một lần, bởi vì cánh rừng rất lớn, nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ là dập tắt lửa
trong rừng cùng với tiêu diệt đám động vật biến dị với ngoại hình lớn mà thực vật biến dị không thể
hạ miệng, dập tắt lửa trong rừng là vì có người phóng hỏa.
Từ lúc tinh hạch của Nhục hoa bị căn cứ Bắc Sơn lấy đi, rất nhiều đoàn đội nhỏ cho rằng rừng rậm
biến dị không còn nguy hiểm, sẽ thoải mái đi vào bên trong, hoặc có thể thông qua con đường trong
rừng đi vào Bách Hoa thành, hoặc nhập cư trái phép hoặc đốt giết đánh cướp bên trong.
Đội người canh gác ở rừng cây làm nhiệm vụ dập lửa và giết đám động vật biến dị đồng thời đuổi đám
người kia đi!
Kể từ đó, tự nhiên Lưu Tiểu Quyết rất ít về Bách Hoa thành, càng miễn bàn trở về lều trại của mình.
Chiến Luyện lại có rất nhiều thời gian ở cùng vợ con hắn, hắn luân phiên đi làm một ngày nghỉ một
ngày, vì vậy không có việc gì liền xoay quanh vợ hắn.
"Ngươi đừng đi theo ta a."
An Nhiên có chút phiền chán nói.
"Nhà bạt ngoài cửa bắc của Lưu Tiểu Quyết có cái Tô Mị đang chờ ngươi đó,."
"Đùa cái gì vậy?"
Chiến Luyện với thân hình cao to lại giống như tiểu tức phụ đi theo sau An Nhiên, tay còn nắm lấy
tay An Nhiên ở đằng trước, nàng đi trước kéo theo hắn phía sau, lười biếng như không xương cốt.
"Lúc trước không phải vì ta ít ở cùng ngươi ngươi còn nói chúng ta ly hôn đi, giờ thì tốt a, ta
thời thời khắc khắc ăn vạ ngươi ngươi còn đẩy ta về phía người phụ nữ khác a."
"Ngươi nhanh chóng đổi việc với Lưu Tiểu Quyết đi, làm chậm trễ hết việc của ta."
An Nhiên bực mình, kéo một cục nợ ở phía sau, trời mới biết nàng tốn bao nhiêu lực, mới sáng sớm
Chiến An Tâm đã chạy biến không thấy bóng dáng đâu, nghe nói mấy ngày nay đứa nhỏ có quan hệ khá
tốt với Tô Yên kia, hôm nay nàng muốn đuổi Tô Yên ra khỏi thành.
Ban đầu cho phép nàng ta vào thành là hy vọng có thể thấy nàng ta tự tìm đường chết, sau đó làm Lưu
Tiểu Quyết chết tâm đi, nhưng Tô Yên chậm chạp không tìm đường chết, ngược lại còn cách Oa Oa càng
lúc càng gần, này không tốt lắm, An Nhiên không hy vọng Oa Oa học được sự ngu xuẩn của Tô Yên.