Còn có đứa tuổi nhỏ hơn, đứng ở bên cạnh xe vận chuyển, lấy ra máy bay không người lái từ trong
cặp sách, máy bay bay qua lưới sắt, dưới một mảnh giết chóc bên dưới, máy bay của chúng
rơi xuống, không rơi trúng người thì cũng chúng xe, "Đoàng", cũng có thể làm bay mấy người ở dưới.
Đứa nhóc này có chút ảo não, nó nhìn thấy một người đàn ông đang xông tới chuẩn bị bắt nó, vì vậy
nó nhanh chóng kéo cặp sách chui xuống gầm xe tải, từ trong cặp lấy ra một chiếc máy bay không
người lái nữa, tiếp tục chơi trò lái máy bay thả bom.
Xe Thẩm Hồng Kiều bị đám nhỏ chen chúc nhau ném bom tự chế vào khiến nó nát tươm, hắn chui ra từ
đỉnh vòng phòng hộ, thẹn quá hóa giận nhìn hiện trường, có mấy đứa nhỏ đã bị thuộc hạ của hắn túm
được.
Thuộc hạ của hắn muốn xé xác đứa nhỏ trong tay, thì có vô số đứa nhỏ khác cầm các loại dao kéo chém
lung tung vào thuộc hạ của hắn, người kia vừa vặn không phải dị năng giả hệ kim, thoáng chốc sau đã
bị chém đứt chân!
Đương nhiên cũng có dị năng giả hệ kim bắt được đứa nhỏ, cũng không quan tâm đám nhỏ kia cầm dao
cầm kéo tới chém, nhưng không chờ hắn xé xác hài tử trong tay thì đã có vài đứa lấy ra một hộp bút
chì từ trong cặp sách, mở nắp ra, bên trong hộp bút đều là những cánh hoa của Hắc hoa, bọn chúng
ném cánh hoa ra ngoài giống như thiên nữ tán hoa.
Vừa vặn, một cơn gió thổi tới, cuốn lấy những cánh hoa màu đen kia làm chúng rơi vào đám đàn ông
kia, mùa hè nóng bức đã tới mọi người đều mặc quần áo ngắn tay, hơn nữa cánh hoa của Hắc hoa không
phải bình thường, cho nên rất nhanh mặt mũi cơ thể của thuộc hạ Thẩm Hồng Kiêu đều sưng vù, tất cả
đều bị dính độc.
"Quả nhiên, kế hoạch chu đáo lại chặt chẽ!"
Ở nơi xa, An Nhiên ngồi trêи nóc xe, cười lạnh một tiếng, kéo kéo chiếc mũ trêи đầu, nói với Chiến
Luyện đang giơ ống nhòm bên cạnh:
"Ta còn thấy kỳ quái, thời tiết nóng nực như vậy mà đám nhỏ kia đều mặc quần dài áo dài, trêи mặt
còn đeo khẩu trang đầu thì đội mũ, nguyên lai bọn chúng thu thập cánh hoa của Hắc hoa để làm vũ
khí!"
Cánh hoa của Hắc Hoa vừa xuất hiện thì thiên hạ vô địch! Tiêu hủy gần một nửa vũ lực của Thẩm Hồng
Kiêu, hơn nữa bọn nhỏ còn tự tạo ra bom ra súng ống, những người trưởng thành kia cơ hộ bị bọn nhỏ
đuổi theo đánh.
Thẩm Hồng Kiêu cười lạnh, nhìn cảnh tượng quá khôi hài này, đây là đám nhỏ của Bách Hoa thành sao?
Không phải nói người của Bách Hoa thành không ăn thịt biến dị, làm sao một đám nhỏ có
thể thông minh như vậy được? Bom kia có thể tự chế sao, chiêu thúc thiên nữ tán hoa này ai dạy?
Đừng nói là tự chúng nghĩ ra được, hắn không tin!
Đều nói bắt giặc thì phải bắt vua trước, Thẩm Hồng Kiêu cảm thấy lời này có thể áp dụng đối với đám
nhỏ này, không thể nghi ngờ, Oa Oa vẫn ngồi
trong xe kia, tới giờ còn không ra mặt, hắn quyết định đi bắt đứa nhỏ, khẳng định An Nhiên đang ở
gần đấy, hắn bắt được Oa Oa, sẽ bức được An Nhiên ra gặp.
Đi vài bước hắn đá phải một khối thi thể, hắn cúi đầu nhìn đó là một phần cơ thể bị bom nổ của Tô
Mị.
"Đồ vô dụng."
Thẩm Hồng Kiêu tức giận phỉ nhổ, không cảm thấy Tô Mị chết có chút đáng tiếc nào, tuy
rằng Tô Mị được rất nhiều lãnh đạo của căn cứ yêu thích nhưng lấy tư sắc này tùy tiện có thể làm Tô
Viễn Sơn chỉnh sửa một chút thì có rất nhiều!
Có vòng bảo hộ, những cánh Hắc hoa đang bay múa đầy trời không gây thương tổn gì cho Thẩm Hồng
Kiều, đám nhỏ cầm vũ khí cũng không thể tới gần được hắn, cứ như vậy hắn tiến quân thần tốc tới
chiếc xe Oa Oa đang ngồi.