Không thể trở về được nữa "Ngươi thật sự đã thả Chiến An Tâm ra?"
Tô Yên tức giận đến bốc khói, chỉ vào vết hằn trêи cổ mình, gào rống lên với Lưu Tiểu Quyết:
"Lưu Tiểu Quyết, ngươi có thấy không? Hôm nay ta thiếu chút nữa bị Chiến An Tâm, tiểu
quái vật kia giết chết, ngươi có thấy không? Ngươi thả nó vừa thả nó ra, tiếp theo nó sẽ tới công
kϊƈɦ ta, sớm hay muộn ta cũng sẽ chết trêи tay nó."
"Sẽ không, ta đưa ngươi tới Thiên Viêm Sơn, từ nay về sau, chỉ cần ngươi khôn xuất hiện trước mặt
Oa Oa nữa, không có sát tâm đối với nàng, nàng sẽ không giết ngươi.:
Trong bóng đêm, ánh sáng trong mắt Lưu Tiểu Quyết dần dần biến mất, xe lướt đi rất nhanh, Tô Yên đã
mất hết lý trí ngồi ở ghế phụ bắt đầu chửi rủa, đem hành vi hắn thả Chiến An Tâm đổ lỗi cho hắn đã
di tình biệt luyến, cũng nhân tiện nguyền rủa Tĩnh Huyên chết không được tử tế.
Trời dần dần sáng, Tô Yên náo loạn có chút mệt, không cam lòng mà ngủ mất, chờ tới khi tỉnh lại,
nàng đã bị Lưu Tiểu Quyết đưa tới căn cứ Thiên Viêm Sơn.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Tô Yên ngồi trong xe, nhìn cảnh vật cây cối xanh um bên
ngoài, tuy không giống Bách Hoa thành nơi nông thôn hương dã, nhưng bên ngoài có những tòa nhà cao
tầng bị tàn phá cũng có những biển quảng cáo sập xệ.
Đây là căn cứ Thiên Viêm Sơn, sau khi chính thức đầu phục An Nhiên thì mười mấy vạn người di chuyển
tới phía Nam, đi tới thành phố này, nhìn hình thức bên ngoài giữa những đống đổ nát kia toàn là cây
cối có thể thấy được, nơi này cũng được coi như là lãnh địa được An Nhiên quan tâm.
Giữa đống đổ nát, hai tòa nhà cao tầng bị tàn phá kia bò đầy dây mây thô to, người của căn cứ Thiên
Viêm Sơn ở bên trong đó, còn dựng lên một cái cổng thành bằng đá, có người ra khỏi thành nhìn thấy
Lưu Tiểu Quyết, hai người thì nói gì đó, sau đó người này nhìn nhìn vào bên trong xe.
Lập tức Tô Yên hoảng loạn, vội vàng mở cửa xe ra, nhíu mày nhìn Lưu Tiểu Quyết xoay
người lại, rồi hô lên
"Lưu Tiểu Quyết, ta không muốn ở nơi này, ngươi dẫn ta trở về đi! Ta phải trở về Bách Hoa thành!"
"Không thể trở về được nữa, ngươi chỉ cần bước một bước vào lãnh địa của Bách Hoa thành sẽ bị giết
chết, không cần hỏi lý do!"
Nói xong, Lưu Tiểu Quyết đi tới cốp xe, mở nắp ra, lấy hành lý của Tô Yên ra, cũng với tinh hạch
vật tư các loại giao cho hai người đàn ông của căn cứ Thiên Viêm Sơn, rồi dặn dò Tô Yên.
"Ngươi ở chỗ này đi, từ giờ phải hảo hảo mà sinh hoạt, không ai sẽ bức ngươi làm những việc ngươi
không muốn, ta đã an bài hết thảy, Tô Yên, từ nay về sau, đừng tùy hứng nữa, hãy thiện lương hơn
một chút, mệnh của ngươi, không dễ để lấy lại!"
Ở đây, rất ít người biết Tô Yên đã từng làm gì, mặc dù có biết, chỉ cần Tô Yên không lại tiếp tục
phạm xuẩn nữa thì phỏng chừng người nơi này cũng không làm gì nàng cả, Lưu Tiểu Quyết giao Tô Yên
cho mấy người kia, cũng là một nhân vật đứng đầu, nhân phẩm có thể tin tưởng, sẽ không bức nàng làm
việc gì xấu xa.
Có bọn họ hỗ trợ chiếu cố Tô Yên, người Thiên Viêm Sơn muốn khi dễ nàng cũng phải
đắn đo.
"Có ý gì?"
Tô Yên không dám tin tưởng mở to hai mắt nhìn Lưu Tiểu Quyết, rồi lặp lại một lần câu hỏi:
"Lưu Tiểu Quyết, ngươi có ý gì? Ngươi muốn để một mình ta ở nơi này sao? Ngươi muốn bán ta cho đám
người này sao?"
Lưu Tiểu Quyết không nói chuyện, chỉ hít một hơi thật sâu, tinh hạch vật tư hành lý của Tô Yên đều
đã dọn xuống, hắn xoay người, mở cửa ghế lái ngồi vào trong.