Vì thế Tĩnh Huyên cũng chỉ có thể đi theo sau Lưu Tiểu Quyết, nàng thấp giọng nói:
"Thực xin lỗi, ta không biết có chuyện gì xảy ra, ta cho rằng ngươi sẽ không quay trở lại."
"An Nhiên nói, có thể buông tha cho Tô Yên nhưng điều kiện là ta phải trở lại Bách Hoa thành, làm
công cả đời cho Bách Hoa thành."
Lưu Tiểu Quyết đi ở phía trước, thanh âm nặng nề, trầm trọng. Tĩnh Huyên cân nhắc trong lòng rồi
cười nói:
"Có phải ngươi cảm thấy rất trầm trọng hay không? Kỳ thật ngươi đừng ngay thẳng như
vậy, Tô Yên ở Thiên Viêm Sơn thôi mà, ngươi vẫn có thể nhân lúc nghỉ phép đi thăm nàng, nếu ngươi
cảm thấy hai nơi cách nhau quá xa thì ngươi có thể tích góp thành một kỳ nghỉ dài, các ngươi tham
gia quân ngũ không phải rất khó để trở về nhà một chuyến hay sao, hiện tại cũng
giống trước kia thôi mà."
"Không có, ngược lại, đột nhiên ta cảm thấy nội tâm rất nhẹ nhàng mà trước đây chưa từng có."
Lưu Tiểu Quyết đi trước, kéo theo chiếc loa di động, bánh xe lăn trêи mặt đường sỏi đá phát ra
thanh âm rầm rầm rầm, hắn ngại ồn ào liền nhắc hẳn lên, cố tình bước chậm lại chờ Tĩnh Huyên ở phía
sau.
"Tô Yên, đã qua đi."
Hắn muốn hạnh phúc, nhưng Tô Yên không cho hắn được, Lưu Tiểu Quyết không rõ hành vi này của hắn có
được tính là tra nam hay không, nhưng hắn thật sự cảm thấy, từ thời khắc nàng muốn giết Oa Oa, hắn
đã không còn yêu nàng nữa.
Mạt thế vốn làm người ta tàn nhẫn như vậy, Lưu Tiểu Quyết muốn thiện lương một chút, không hy vọng
phải sống mệt mỏi như vậy, mỗi ngày đều phải yêu một người không thiện lương.
Cho nên hắn tìm cho Tô Yên một nơi ổn thỏa, cho nàng vật tư, cho nàng tinh hạch, dùng tự do của cả
đời mình đổi một mạng cho nàng, hắn đã làm toàn bộ những gì có thể cho Tô Yên, hắn không nợ nàng
bất luận cái gì nữa, tiếp theo, hắn không muốn yêu nàng.
Hai người bọn họ đi tới trước của nhà Tĩnh Huyên, Lưu Tiểu Quyết xoay người đặt chiếc loa kéo xuống
mặt đất, nhìn Tĩnh Huyên.
"Ta đi tới cửa nam." "Được rồi, cẩn thận nhé."
Tĩnh Huyên cười với Lưu Tiểu Quyết nhìn bóng dáng hắn rời đi, lúc lâu sau mãi cho tới khi bóng dáng
kia đi tới cuối con đường, lúc này nàng mới kéo chiếc loa vào cửa nhà.
Sáng sớm ngày tiếp theo, tin tức căn cứ Bắc Sơn bị động vật biến dị công phá, người sống sót đào
vong tứ tán truyền khắp đại giang nam bắc, mọi người truyền vô cùng kỳ diệu, từ số lượng của động
vật biến dị chúng trèo lên tường thành, chồng chất lên nhau chui vào trong thành, gặp người liền
vọt lên, người già trẻ nhỏ phụ nữ hay thai phụ những trói buộc này không người nào có thể chạy trốn
được.
Mà cũng với tin tức này truyền ra là căn cứ Bắc Sơn có một xe chở thiếu nữ được trọng điểm bảo vệ
vọt ra từ sự công kϊƈɦ của đám động vật biến dị giống như thủy triều kia, trong xe có khoảng hơn
100 thiếu nữ, mỗi người đều quốc sắc thiên hương, giỏi ca múa, nghe nói còn tinh thông thuật phòng
the.
Đi theo đội ngũ này còn có Tô Viễn Sơn, hắn mang theo tinh hạch nguyên thủy Nhục hoa của An Nhiên,
một đội ngũ thiên tiên khổng lồ như vậy đầu phục vào căn cứ Võ Xuyên.
Trừ bỏ lực lượng vũ trang tất yếu cùng hơn một trăm người của đoàn thiên tiên kia, Tô Viễn Sơn
không mang thêm một người nào nữ, toàn bộ căn cứ Bắc Sơn gồm mấy chục vạn người, ai đi được thì
chạy tứ tán, ai không đi được thì cứ như vậy bị nuốt sống, trong một đêm, căn cứ Bắc Sơn đã trở
thành lịch sử.
Nói ra thì tang thương nhưng thực sự căn cứ Bắc Sơn là ác giả ác báo, không thể oán
trách lên đầu An Nhiên, chỉ thương cho những bình dân vô tội mà thôi.