Tô Yên lại thấy được Lưu Tiểu Quyết như thấy được vị cứu tinh vội vàng chạy như bay về phía hắn,
vừa chạy vừa hô:
"Tiểu Quyết, Tiểu Quyết a, cứu ta a, những người này còn có Lạc Phi Phàm đều muốn cường bạo ta, bọn
họ muốn bắt ta lại nói muốn cường bạo ta!: "Tô Yên!!!"
Lạc Phi Phàm không duyên không cớ bị người hắt một chậu nước bẩn, hắn tức giận rống lớn lên:
"Ngươi có biết xấu hổ không?"
Lúc này, Tô Yên đã tới trước mặt Lưu Tiểu Quyết muốn bổ nhào vào người hắn, duỗi tay muốn ôm lấy
hắn, Lưu Tiểu Quyết nhíu mày, đưa tay ra phía trước ngăn trở Tô Yên tới gần, rất nghiêm túc nói:
" Tô Yên, nói chuyện thì phải có chứng cứ, ta vừa mới đi vào, sự tình trước đó ta không biết,
nhưng ngươi nói bọn họ muốn cường bạo ngươi thì ta không tin, nơi này còn phải làm việc
quan trọng, ngươi đi đi, về sau không được đi vào!"
"Tiểu Quyết!:
Tô Yên duỗi tay không màng sự ngăn cản của Lưu Tiểu Quyết, muốn tới gần làm nũng với hắn.
"Quăng nàng ta ra ngoài!"
Lúc này là thanh âm An Nhiên, không khách khi vang lên phía sau lưng Tô Yên.
"Nếu không quăng ra ngoài thì loạn côn đánh chết là xong việc, gặp người liền nói người ta muốn
cường bạo nàng, ta thấy nàng đây là bị điên đi." Biểu tình Lưu Tiểu Quyết bất động hiển
nhiên không phản đối việc An Nhiên muốn quăng Tô Yên ra ngoài, vì thế Lạc Phi Phàm nhìn thoáng
qua Lưu Tiểu Quyết, rồi tiến lên tự mình nhấc cổ áo Tô Yên trực tiếp vứt nàng ta ra khỏi đại sảnh.
Tô Yên ngã ngồi trêи mặt đất, đứng dậy muốn nhao vào đại sảnh nhưng có hai người đàn ông đứng ngay
trước mắt nàng, đẩy nàng ra xa hơn một chút. Trong đại sảnh Lưu Tiểu Quyết quay đầu nhìn Tô Yên một
cái sau đó cánh cửa đại sảnh từ từ khép lại, ngăn cách hai người.
Đột nhiên hắn cảm thấy mình dường như không có tâm, nhìn thấy nàng ngã ngồi trêи mặt đất như vậy mà
không có một chút cảm giác đau lòng nào, mọi thứ đã đi qua, thật sự đã đi qua....
Lạc Phi Phàm tiến tới, duỗi tay, vỗ vỗ bả vai Lưu Tiểu Quyết, thở dài, thấp giọng nói:
"Bọn họ sẽ không khi dễ nàng, ngươi yên tâm đi."
Lưu Tiểu Quyết gật gật đầu, tất nhiên hắn rõ ràng, hai người ngăn trở Tô Yên kia đều là người của
Bách Hoa thành, có vợ có con, mấy năm nay đều thanh tâm quả ɖu͙ƈ, đương nhiên đối với ngoại giới mà
nói, người của Bách Hoa thành đều thanh tâm quả ɖu͙ƈ.
Cho nên hai người họ mang Tô Yên đi tuyệt đối sẽ không làm chuyện hạ lưu vô liêm sỉ gì với nàng,
điều này Lưu Tiểu Quyết khẳng định.
"Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, chính sự mới quan trọng."
Lạc Phi Phàm đi về phía đám chuyên gia, sau vẫy vẫy tay với Lưu Tiểu Quyết rồi nhìn
thoáng qua An Nhiên hỏi:
"An Nhiên, muốn nghe một chút hay không?"
"Không, không, không!"
An Nhiên đứng ở một bên ngáp một cái rồi xua tay.
"Ta không phải chuyên nghiệp, nghe không quá hiểu, các ngươi thương lượng đi, rồi đem
phương án cuối cùng nói cho ta là được, trời tối rồi, ta mang đứa nhỏ ra ngoài một chút."
Nói xong An Nhiên nhanh chóng mang Oa Oa cùng Tiểu Bạc Hà chạy mất. Đối mặt với việc cánh rừng ở
phía nam này không ngừng gặp hỏa hoạn, An Nhiên không hề có biện pháp, khắc tinh của nàng
chính là hệ kim và hệ hỏa, cho nên việc dập lửa chỉ có thể giao cho hệ thủy tới làm thôi.
Nàng cảm thấy, muốn tìm hiểu rõ việc đến tột cùng vì sao lại xảy ra hỏa hoạn, tốt nhất là đi ra
ngoài tìm kiếm linh cảm, ở trong nhà thương lượng sẽ không thương lượng ra kết quả.
Cho tới bây giờ, mọi người đều xuất lực, vì cảm thấy việc này càng lúc càng khẩn
cấp, hơn nữa đây cũng không phải việc nhỏ, căn cứ Thời Đại cùng Tiểu Chu thành cũng phái không ít
dị năng giả hệ thủy tới đây, Bách Hoa thành cũng phái thêm 500 dị năng giả hệ thủy không ngừng cuồn
cuộn tới căn cứ Thiên Viêm Sơn.