An Nhiên dứt khoát không nhảy qua hố sâu kia, xoay người đi tới đối mặt với Hồ Trinh, cổ họng nghẹn
ngào, nước mắt chảy xuống, tốt quá, thực sự quá tốt, Hồ Trinh cùng A Văn đều còn sống.
Hồ Trinh ở đối diện cũng khóc, nắm tay A Văn đi tới, vừa khóc vừa cười đi tới bên An Nhiên.
"Ta còn tưởng chỉ là người cùng tên cùng họ, nguyên là thật là ngươi, An Nhiên, ngươi còn sống, còn
sống tốt như vậy, thật tốt quá!"
Từ đáy lòng có hâm mộ, từ đáy lòng cũng cao hứng, từ trước tới nay Hồ Trinh không phải là người
keo kiệt, gần đây nàng cùng một nhóm người sống sót tụ tập lại ở phía tây mới xác nhập vào
căn cứ Thiên Viêm Sơn, đã sớm nghe nói có một người tên là An Nhiên, gieo trồng cánh rừng rậm này,
nhưng Hồ Trinh không liên hệ thành chủ của Bách Hoa thành với An Nhiên mà nàng từng biết.
Hôm nay, nàng chỉ mang theo đứa nhỏ nhà mình tới sở vệ sinh của Thiên Viêm Sơn tìm thấy thuốc
chữa bệnh, vừa vặn nhìn thấy An Nhiên, mọi người đều lễ phép tràn ngập kính ý đối với nàng
ấy, vốn dĩ Hồ Trinh cũng không muốn tương nhận với An Nhiên, nàng sợ An Nhiên sẽ không muốn nhận
biết một người phụ nữ như nàng.
Nhưng An Nhiên lại ôm Oa Oa đi tới, đứng trước mặt nàng, buông Oa Oa trắng nõn sạch sẽ xinh đẹp
trong tay xuống, duỗi tay chuẩn bị ôm nàng.
Hồ Trinh vội vàng né tránh, duỗi tay sờ sờ đứa nhỏ gầy yếu giống như khỉ con trong lòng ngực mình,
co quắp nói với An Nhiên:
"Đừng, đừng đứa nhỏ này sinh bệnh, cẩn thận lây bệnh cho ngươi." "Đây là?..."
An Nhiên hồ nghi rũ mắt nhìn đứa nhỏ trong lòng ngực của Hồ Trinh, đứa nhỏ rất gầy, rất nhỏ, biểu
tình uể oải, bộ dạng không khỏe mạnh.
Hồ Trinh ôm đứa nhỏ này, trêи khuôn mặt thon gầy có chút khổ sở: "Đây là con trai nhỏ của ta."
An Nhiên muốn hỏi tiếp nhưng Hồ Trinh lại nhanh chóng nói:
"Đừng hỏi, An Nhiên, ta không sao, đây đều là mệnh, ta cũng không phải quá thảm hại."
Nàng không hy vọng An Nhiên hiểu lầm, nàng tương nhận với An Nhiên là do nguyên nhân nào khác, Hồ
Trinh hiểu đúng mực, nàng biết lấy địa vị bây giờ của An Nhiên khẳng định có không ít người lấy các
loại mục đích tiếp cận An Nhiên, cho nên Hồ Trinh muốn tị hiềm, nàng gọi An Nhiên thật vì giao tình
mà họ có trước đó mà thôi.
"Con trai ngươi làm sao vậy?"
Thấy Hồ Trinh mẫn cảm như vậy, An Nhiên cũng không nói nhiều, chỉ rũ mắt, nhìn đứa nhỏ trong ngực
Hồ Trinh.
Mà ở bên chân An Nhiên, Oa Oa đang nháy nháy đôi mắt, nhìn A Văn ngoan ngoãn lạnh
nhạt đứng ở bên người Hồ Trinh, nàng cẩn thận duỗi tay đẩy A Văn một cái.
A Văn bị Oa Oa đẩy về sau một bước, hắn cúi đầu, không nói chuyện, phảng phất như đã
quen với việc bị đãi ngộ như vậy.
"Ngươi cũng thật yếu!"
Oa Oa chỉ đẩy một cái đã kết luận được thực lực của A Văn, sau đó dắt lấy tay nhỏ của A Văn quơ
quơ.
"Này, ngươi tên là gì? Tại sao ta không thể mở được đầu óc của ngươi?"
A Văn cúi đầu càng thấp, thậm chí hắn còn co rúm lại trốn sau lưng Hồ Trinh, tay nhỏ bị Oa Oa bắt
lấy ra sức kéo ra nhưng nề hà không kéo ra được.
Mà Hồ Trinh và An Nhiên còn đang nói chuyện, Hồ Trinh thở dài nói từ từ: "Cũng không biết làm sao,
đã một thời gian khá dài không ăn không uống, mỗi ngày đều như vậy, uể oải không nói lời nào, hỏi
hắn đau ở đâu, cũng không biết."
"Đã đi khám bác sĩ chưa?"
"Đã đi, nhưng bác sĩ cũng không biết là vì sao, chỉ bảo chúng ta về nhà quan sát,
sau đó..... nếu không tốt lên chỉ sợ.... chỉ sợ.