Người đàn ông kéo Hồ Trinh khựng lại tại chỗ, nhìn đứa nhỏ đột nhiên chặn đường này, trêи đầu còn
buộc chiếc nơ hình con bướm màu hồng nhạt trêи bím tóc, toàn thân sạch sẽ nhìn qua thân phận không
đơn giản.
Hắn nhúc nhích nội tâm, sau lưng hắn có hai tiểu tử chỉ vào Oa Oa cười nhạo nói:
"Đứa nhỏ này từ đâu tới, tránh ra, đừng chặn đường!"
"Đánh với ngươi? Ngươi có mấy cân mấy lượng, cút trở về bụng mẹ ngươi đi!"
"Các ngươi thật ghê tởm!"
Oa Oa nhìn hai gã này cả giận nói:
"Mẹ, Trần gia gia, hai người tránh ra, hôm nay còn phải giáo huấn những người này!"
Mọi người cười vang lên, chỉ cảm thấy không biết đứa nhỏ này từ đâu đến mà tỏ ra trời cao đất dày
như vậy, giáo huấn bọn họ sao? Một ngón tay của bọn họ có thể bóp chết đứa nhỏ này!
"Oa Oa, Oa Oa đi đi, đến bên người ma ma con đi!"
Hồ Trinh bị kéo lê trêи mặt đất, đôi mắt ướt át rốt cuộc mở miệng nói, tóc nàng rối tung, vì thời
tiết quá nóng nực, thời gian dài không được tắm rửa, toàn thân dính nhớp, nàng giãy giụa, không
màng đau đớn liều mạng phản kháng người đàn ông đang kéo nàng này.
Nói như thế nào, nàng cũng là người ôm Oa Oa mấy ngày, nàng không thể để những người này khi dễ Oa
Oa được.
Có người thấy mấy người An Nhiên đứng ở ngoài sân nhưng bởi vì cây cối che đi ánh trăng, khu 5 ;ại
không có đèn đường, mà ánh sáng lập lòe cho nên không thể nhìn rõ ràng.
Có người cười ha ha nói với người đàn ông đang kéo Hồ Trình:
"Đại ca, ngươi xem, ta cũng nhặt được một người đàn bà vô chủ a!"
Người hắn nói là An Nhiên! hắn rất hâm mộ đại ca nhặt được một người phụ nữ còn là chuyên chúc,
nói xong liền đi về phía trước chuẩn bị giải quyết Oa Oa sau đó sẽ bắt An Nhiên.
Nhưng không nghĩ được, đứa nhỏ mà bọn họ đang chê cười kia đứng giữa một khoảng bóng tối, càng ngày
càng tức giận, đặc biệt là nhìn thấy những ý nghĩ trong đầu của bọn họ, mơ ước ma ma của nàng, Oa
Oa càng không thể nhẫn nhịn.
Sau lưng nàng, một mảnh bóng đen chậm rãi chậm rãi hiện ra, dần dần ngưng tụ thành
một đại ma vương, còn mọc ra hai cái sừng, giống hệt như trong truyện cổ tích!
"Đây đây là cái quỷ gì???"
"Đây là cái gì?"
Bóng đêm tuy hắc ám nhưng không chút nào che đậy được đại ma vương chỉ có thể xuất hiện trong
truyện cổ tích, những người ở đây nhìn đến có người hô to, có người bị dọa sợ không tự giác lui về
sau một bước.
"A Văn, dì Hồ Trinh, các ngươi tới đây!"
Oa Oa đi về phía trước hai bước, tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông vẫn còn đang lôi kéo Hồ
Trinh, đại ma vương phía sau vọt về phía người kia.
Phản ứng của hắn không chậm, hắn la lên một tiếng, xoay người chạy vào trong phòng, mấy người khác
đứng trong sân cũng chạy tứ tán.
Hồ Trinh ở trêи mặt đất cũng sợ ngây người, nàng cũng không rõ ràng được thứ đen tuyền đột nhiên
xuất hiện trong đêm đen kia đến tột cùng là cái gì. "Oa Oa."
Thanh âm ngăn lại vang lên, là Trần Triều Cung, hắn đi tới đứng sau lưng Oa Oa, bàn tay khô gầy,
nhẹ nhàng cầm lấy đầu vai nhỏ nhỏ của Oa Oa, thấp giọng dỗ dành:
"Bình tĩnh chút nha, ta muốn hỏi mấy câu đối với mấy người này."
Chậm rãi đại ma vương tiêu tán trong bóng đêm, Oa Oa trừng mắt nhìn người đàn ông
đang bò trêи mặt đất kia, tiến lên, nhảy xuống mặt sân đầy phế tích, đi tới bên người A Văn cùng Hồ
Trinh, miệng hừ hừ nói:
"Thoạt nhìn hung dữ như vậy, giờ chạy nhanh hơn thỏ a?"