Toàn bộ đã được điều động, Bách Hoa thành và những căn cứ phụ thuộc đã bắt đầu dùng khí thế hừng
hực người chết ta sống để sát phạt thì căn cứ Kim Môn ở phương Bắc mới chỉ phái những người máy
tập kϊƈɦ tự sát ở phía Tây Nam.
Trong trận chiến này, không phải không có người chết, mặc dù tất cả mọi phương diện có phối hợp
hoàn hảo như thế nào nhưng vẫn có người chết, Lương Tử Ngộ đốc xúc xưởng thuốc của Bách Hoa thành,
mã bất đình đề sản sinh ra dược phẩm, Bách Hoa thành cũng đã gieo trồng bông, Tiểu Chu thành dùng
tốc độ nhanh nhất xây dựng một xưởng gia công, đem bông gia công thành các loại băng gạc vô khuẩn,
theo từng chuyến xe vận chuyển kéo dài từ bắc xuống nam.
Vào đúng thời điểm khẩn cấp như vậy, rốt cuộc Hồ Trinh không thể nhịn được vọt tới trước mặt An
Nhiên quỳ trêи mặt đất khóc ròng:
"An Nhiên, An Nhiên, không thấy, không thấy bọn nhỏ, thực xin lỗi là lỗi của ta, thực xin lỗi, thực
xin lỗi, ta không trông coi kỹ chúng, thật xin lỗi." "Chúng đi đâu?"
An Nhiên ngồi xếp bằng dưới đất, nàng đã ngồi vài ngày, giờ chậm rãi mở mắt ra, thanh âm bình tĩnh
giống như đang hỏi một việc rất nhỏ.
"Ta. ta không biết, ta không biết!"
Hồ Trinh quỳ trêи mặt đất, hung hăng tự cho mình vài cái tát, mạnh tới nỗi tóc tai đều rũ ra, nàng
khóc ròng thở hổn hển, biểu tình hối hận sống không bằng chết.
"Thực xin lỗi, ta không trông coi tốt bọn nhỏ, thực xin lỗi, ngay cả Oa Oa cũng không thấy, An
Nhiên, thực xin lỗi, ngươi giết ta đi, đều tại ta, đều tại ta, vào thời điểm mấu chốt như này còn
gây thêm phiền, thực xin lỗi." Không chờ An Nhiên động thủ, Tiểu Bạc Hà đã phẫn nộ vọt lên, bóp cổ
Hồ Trinh, khuôn mặt vẫn còn tính trẻ con giờ là một mảnh thị huyết.
Nàng hiếm khi tức giận, trừ bỏ An Nhiên cùng Oa Oa, không có bất luận kẻ nào cùng việc nào có thể
làm Tiểu Bạc Hà động dung, mà một khi nàng giận dữ thì người trong tay hẳn là phải chết, Tĩnh Huyên
là ngoại lệ, nhưng Hồ Trinh nhất định không phải ngoại lệ.
"Bạc Hà!"
An Nhiên đứng dậy, đứng ở phía sau Tiểu Bạc Hà. "Thả nàng đi, nàng chỉ thất trách mà thôi.:
An Nhiên sửa lại quần áo nhăn nhúm vì ngồi quá lâu, nàng xoay người đi về phía thang máy, thuận
tiện nói:
"Trinh tỷ, mang ta đi tới phòng bọn nhỏ xem xét."
Nếu An Nhiên đã nói như vậy, người này, Tiểu Bạc Hà không bỏ ra không được, nàng gắt gao trừng mắt
nhìn Hồ Trinh, ngón tay mảnh khảnh trêи cổ Hồ Trinh dần dần buông ra, nhìn người kia té ngã trêи
mặt đất, che cổ hô hấp từng ngụm từng ngụm, Tiểu Bạc Hà cúi đầu, dùng âm thanh khiến tim gan phát
run nói với Hồ Trinh:
"Tốt nhất là ngươi nên cầu nguyện Oa Oa không có việc gì, nếu không, ngươi cùng hai
đứa con kia của ngươi, một người cũng đừng nghĩ sống!" Nàng và Hồ Trinh không có đoạn tình cảm từ
khi mới bắt đầu mạt thế kia, muốn ra tay với Hồ Trinh thì ngay cả An Nhiên cũng chưa chắc có thể
phản ứng lại, nếu Oa Oa có bất trắc gì, thì nàng cùng với hai đứa con kia có chết cũng khó có thể
làm nguôi nỗi hận trong lòng Tiểu Bạc Hà
Hồ Trinh ngã trêи mặt đất cũng không cãi lại, nàng che cổ lại nhìn An Nhiên đã đi
vào thang máy, Tiểu Bạc Hà xoay người lại đi về phía thang máy, Hồ Trinh vội vàng bò dậy đi
theo, ba người đi vào thang máy tới phòng của A Văn và Trần Triều Cung.
Bởi vì Trần Triều Cung cứu 3 mẹ con Hồ Trinh kỳ thật là vì huyết mạch của A Văn cho nên hắn rất
muốn bồi dưỡng cảm tình với đứa nhỏ, do vậy hắn lấy lý do không đủ phòng để A Văn ở cùng một chỗ
với hắn.