Tương thành, ở phía nam nơi xa xôi như vậy, mấy đứa trẻ làm sao có thể chạy tới Tương thành được???
An Nhiên nghĩ nát óc cũng không thể lý giải chuyện này.
Phải biết rằng lúc trước khi thế giới còn chưa trở nên kỳ quái như thế này, nàng và Chiến Luyện
phải đi rất nhiều tháng mới có thể đi từ Tương thành tới nơi này, mấy đứa nhỏ kia làm sao có thể đi
Tương thành chỉ trong 2-3 ngày??
Hơn nữa di động của Oa Oa không có nhiều trò chơi dung lượng pin có thể dùng được trong 1-2 ngày
thì mới có thể tắt máy, nhưng mà tín hiệu cuối cùng của di động xuất hiện ở 2-3 ngày trước, đúng
với thời gian Oa Oa mất tích.
Nói cách khác, Oa Oa đột nhiên nhảy tới Tương thành ở phía nam từ trong căn phòng ở Thiên Viêm Sơn
này, đột nhiên! giống như trong nháy mắt....
An Nhiên mộng bức, Hồ Trinh cũng mộng bức, đám hùng hài tử kia "đột nhiên" chạy tới Tương thành làm
gì?
"An Nhiên, vậy, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Hồ Trinh ngồi trêи sô pha vội vã đứng lên, nhìn An Nhiên, nước mắt lại rơi xuống, Tương thành a,
một nơi xa như vậy, bọn họ nếu có dùng máy bay
cũng không thể, tại cái thời mà chim biến dị chiếm cứ không trung này, làm sao có thể nhanh chóng
tới bên người bọn nhỏ được?
Nhưng chỉ là tín hiệu ở Tương thành, nếu bọn nhỏ không ở Tương thành cũng chỉ có một khả năng,
chính là Oa Oa đã bị người giết, có người cầm di động của nàng "đột nhiên" vứt ở Tương thành.
Nhưng khả năng này người làm cha làm mẹ, nghĩ cũng sẽ không nghĩ, nếu bọn nhỏ còn sống, vậy
nghĩa là bọn họ cần một đội người đi tới Tương thành cứu bọn nhỏ về.
Nhưng cứu thế nào? Bên ngoài rừng rậm biến dị, không phải hỏa hoạn chính là bầy động
vật biến dị thành núi thành biển, hiện giờ bước chân tấn công về phía nam mới đi tới đây, đã bị
tang thi hệ hỏa chặn đứng ở đây, không rời thêm một bước nào về phía nam được nữa, chờ bọn họ tấn
công được tới Tương thành chỉ sợ cũng là chuyện vài năm sau.
"Còn có thể làm gì bây giơ?"
An Nhiên hỏi lại, khuôn mặt tái nhợt, ngẩng đầu thở sâu, cắn răng nói:
"Tấn công thôi! Chiến An Tâm của ta, tuyệt đối sẽ không đoản mệnh, một năm cũng được, hai năm cũng
được, mươi năm, hai mươi năm cũng thế, việc tấn công về phía Nam không thể dừng lại, ta nhất định
phải đi Tương thành!"
Lời vừa nói ra, tính chất việc tấn công về phía nam không chỉ là vì thu hoạch vật
tư và tinh hạch nữa mà An Nhiên càng có lý do hơn nữa phải dùng tốc độ nhanh nhất, mạnh nhất đi về
phía nam!
Nguy hiểm ở phía nam quá nhiều, mấy đứa nhỏ, có thể không chịu đựng nổi, cho nên cần phải nhanh!
Vào lúc này, ở phía nam, Tinh khu của Tương thành, trong bệnh viện bảo vệ sức khỏe bà mẹ và trẻ em,
nơi bị chôn sâu dưới biển động vật biến dị, Mộ Phong đang che chở 3 đứa nhỏ vội vàng trốn vào một
gian phòng bệnh, bên ngoài, một con chuột to như một con tê giác đang phe phẩy cái đuôi đuổi theo
họ.
Trong ba đứa, A Võ sợ tới mức khuôn mặt phát xanh, nhưng đã qua 3-4 ngày, nhìn đám động vật khổng
lồ này bọn nhỏ đã xem như quen thuộc.
Oa Oa cầm một cây đao trong tay, đo là Mộ Phong đưa cho nàng, biểu tình nàng còn tốt, nhưng trêи
tay nhỏ cùng chân nhỏ đều là vết máu, có thể thấy được 2-3 ngày này trôi qua không thoải mái.
Mộ Phong tung ra một mảnh hắc ảnh, lấp kín cửa sổ không cho hơi thở con người tiết lộ ra ngoài, rồi
mới ngồi xổm trêи mặt đất, ôm lấy Oa Oa, nôn
nóng hỏi:
"Bị thương ở chỗ nào?"