Trong một mảnh quang mang, An Nhiên mở mắt, sợi tóc của nàng bay múa, vạt áo cũng bay lên, nàng
không ý thức cười nói:
"Ta chỉ giải phóng thiên tính của chúng nó!"
Nàng chỉ mở nắp chiếc hộp pandora mà thôi, vì thế thực vật biến dị không chịu sự khống chế của nàng
chúng bắt đầu sinh trưởng điên cuồng, vô luận là ăn nhiều hay ăn ít, ăn cái gì nàng đều mặc kệ,
thậm chí nàng còn dùng dị năng của mình châm ngòi thổi gió thả thiên tính của chúng ra, không có
gì, mặc sức ăn đi, không khống chế, mặc sức tràn lan đi, nàng không để bụng! "Không thể như vậy! Vợ
ơi, chúng ta sẽ không thể quay về! Cứ như thế này một khi chúng ta quay về thực vật biến dị ở đây
sẽ tạo phản mất!"
Chiến Luyện duỗi tay, bắt lấy cánh tay của An Nhiên, ôm nàng trong ngực, hắn ôm chặt nàng thấp
giọng nói:
"Sự tình còn chưa tới nỗi tuyệt vọng, vợ à, ngươi phải khống chế được cảm giác muốn giết chóc này,
ta biết cảm giác này rất sảng, nhưng ngươi phải khống chế được nó, đừng để cảm giác này chiếm cứ
ngươi!"
Là một người có năng lực gặp thần sát thần gặp phật giết phất, loại cảm giác kia thực sảng, có thể
quét ngang tất cả, Chiến Luyện đã từng cảm nhận qua.
Thói quen giết chóc sẽ biến con người trở thành một thứ rất đáng sợ, giống như ác ma trong nội tâm
sẽ được thả ra, tới lúc muốn thu hồi lại, sẽ phát hiện mọi chuyện đã đi quá xa không thể thu trở
lại.
Chiến Luyện nói bên tai An Nhiên:
"Ngươi nghĩ về Bách Hoa thành đi, nơi đó khắp nơi đều có thực vật, còn có bao nhiêu người sống dựa
vào Bách Hoa thành như vậy, nếu ngươi phóng túng thực vật biến dị ở đây, dẫn tới thực vật biến dị ở
Bách Hoa thành cũng mất đi khống chế thì làm sao bây giờ? Chúng ta không phải là người tốt cũng
không phải làm chuyện tốt, chúng ta chỉ là cần phải tuần tự mà tiến lên, không phải vì người khác,
mà vì chính mình, vì sinh hoạt sau này của chúng ta, vì có thể ở bên những người như Tiểu Bạc Hà,
Triệu Như, Bàn Tử. !"
Dần dần nước mắt An Nhiên chảy xuống, nàng dựa vào lòng ngực Chiến Luyện, nàng duỗi tay ôm lấy eo
Chiến Luyện, thực vật quanh thân nàng bắt đầu tạm dừng tốc độ sinh trưởng, một lần nữa nàng nắm giữ
khống chế sức ăn của chúng, sau đó An Nhiên thấp giọng nói:
"Cách Oa Oa không xa nữa, chúng ta đi đón đứa nhỏ thôi!" "Được, chúng ta đi đón đứa nhỏ."
Chiến Luyện buông An Nhiên ra, đôi tay ôm lấy gương mặt của An Nhiên, hắn dùng lòng bàn tay nhẹ
nhàng lau đi giọt nước mắt trêи má nàng, cười nói.
"Từ trước tới giờ, ngươi chưa từng làm ta thất vọng."
Đúng vậy, một khi dị năng đạt tới cấp cao như của An Nhiên, kỳ thật không gì địch nổi, vật cản trở
nàng không phải là nâng cao dị năng của mình mà là khống chế được chính mình, khống chế thực vật
cũng như khống chế tính tình của chính mình.
Với dị năng cấp cao như nàng, ý niệm chỉ sai một bước thôi là một tai nạn mang tính hủy diệt
đối với người khác, mạt thế đáng sợ ở chỗ nơi này
không chỉ có những quỷ mị ma quái quấy phá mà còn không có pháp trị hay quy tắc gì ngăn trở.
Khi mà giết người không phải phạm pháp thì thân mà một dị năng giả cấp cao càng phải tự chủ được
bản thân, không có quy tắc hay pháp trị gì ước thúc thì tự mình phải ước thúc chính mình.
Cảm xúc giống như cỏ hoang mọc lang thang đừng để nó sinh trưởng không có mục tiêu!
Bởi vì có An Nhiên và Chiến Luyện tiếp ứng, Oa Oa thấy được cha mẹ của mình chính mình đang đạp lên
thảm cỏ xanh mà tới, nàng cao hứng bò từ trong xe ra, giơ hai tay đón lấy ánh mặt trời xán lạn chạy
về phía cha mẹ mình.
Một nhà đoàn tụ, tất nhiên là ôm đầu khóc rống, quá vui vẻ mà khóc, nhưng thời gian không kịp, đám
tang thi đời F2 đang vọt tới, trong đó còn mang theo không ít chuột biến dị có thể gặm nhấm thực
vật biến dị.