Bởi vì thực vật ở bờ sông đều bị đàn cá biến dị ăn hết cho nên ngừng xe ở đây là vừa vặn. Bọn họ 
xuống xe đốt lửa trại.
Chiến Luyện ôm Oa Oa nị oai trong chốc lát rồi ra ngoài xem xét hoàn cảnh, An Nhiên 
thì mở túi hành lý tùy thân mang theo ra lấy ba hộp đồ ăn Bách Hoa thành sản xuất cho ba đứa nhỏ 
sau đó quay đầu nhìn ba đứa nhỏ đang ngồi ở bên đống lửa dặn dò:
"Các con nhanh ăn một chút đi, ăn xong thì ngủ sớm một chút, chờ các con đi ngủ, ta đi giúp ba ba 
đánh đám cá biến dị."
Oa Oa ngẩng đầu lên vừa ăn đồ ăn vừa mỉm cười ngọt ngào với An Nhiên nói:
"Ma ma, con cũng muốn đi đánh đàn cá biến dị." "Con còn nhỏ a!"
Theo thói quen An Nhiên bác bỏ thỉnh cầu của Oa Oa, nhưng nghĩ lại, lần này Oa Oa có thể sống sót 
rời khỏi Tương thành, còn chịu đựng trong thời gian dài như vậy, thì hiện giờ không còn là vấn đề 
tuổi nhỏ hay không.
Với năng lực sống sót của đứa nhỏ và tính cách nghịch ngợm như này, sau này có thể đi xa hơn, nói 
không chừng sẽ chạy tới những nơi càng nguy hiểm hơn, thân làm cha mẹ, có nên chèn ép hứng thú thăm 
dò của bọn nhỏ hay cổ vũ, dạy bảo chúng thêm những kỹ năng sinh tồn đây?
An Nhiên lựa chọn điều thứ hai, nàng duỗi tay, nhịn không được đỏ hồng hốc mắt, ôm lấy Oa Oa tuy  
rằng gầy đen nhưng đặc biệt khỏe mạnh, nhìn khuôn mặt của đứa nhỏ thông qua ánh lửa bập bùng:
"Con muốn đi đánh đám cá biến dị sao?" "Ma ma con nghe lời, con không đi!"
Thật vất vả mới được nhìn thấy ba ba ma ma, Oa Oa cũng muốn thay đổi hành vi xử sự của mình một 
chút, không muốn ba ba ma ma phải lo lắng cho mình, nàng ở Tương thành lâu như vậy, thật sự rất nhớ 
rất nhớ ba mẹ của mình.
Trong lòng Oa Oa đã vô số lần thề độc, chỉ cần có thể gặp lại ba mẹ, nàng nhất định là một đứa 
bé ngoan, không nghịch ngợm không bướng bỉnh, không ngỗ nghịch với ba mẹ mình.
"Ngoan a!"
An Nhiên duỗi tay tràn đầy thương tiếc nhìn Oa Oa, nàng duỗi tay sờ lên khuôn mặt nhỏ của đứa bé:
"Kỳ thật con cũng có thể đi cùng, hai mẹ con mình cùng đi được không?" "Được a!"
Oa Oa cao hứng gật đầu, nhảy ra khỏi lồng ngực của ma ma, nắm tay mẹ, hỏi A Văn và A Võ.
"Các ngươi muốn đi xem cá biến dị hay không?"
Hai đứa nhỏ gật đầu tỏ vẻ rất hứng thú, một chút đều không sợ hãi, ngược lại nhìn có vẻ chờ mong 
nhìn thấy cá biến dị.
Ba đứa nhỏ này làm An Nhiên cảm khái thập phần, thật là nghịch cảnh rèn luyện người a, đám nhỏ  
không thể sinh hoạt quá mức trôi chảy được, đặc biệt là trong mạt thế, những đứa trẻ này thông tuệ 
hơn nhiều so với những đứa trẻ trước mạt thế, đồng thời bọn chúng phải chịu áp lực nặng nề hơn rất 
nhiều.
Nàng nắm tay Oa Oa, mang theo A Văn và A Võ đi ra ngoài rừng cây, cây cối dần dần thưa thớt, phía 
trước thanh âm Chiến Luyện thả những lưỡi dao chém đàn cá truyền vào tai bọn người An Nhiên.
"Ma ma, có cá!"
Oa Oa thoát khỏi bàn tay của An Nhiên chạy nhanh về phía trước, An Nhiên tập trung 
nhìn vào, dưới ánh trắng bàng bạc một con cá to gần bằng một chiếc xe con đang lắc lư thân hình phì 
nhiêu của mình.
Trong miệng nó mọc đầy răng nhọn, thấy Oa Oa chạy tới, con cá kia bơi tới mở ra cái mồm đầy răng 
nhọn chuẩn bị ngoạm lấy Oa Oa!
A Văn cầm đao vọt tới, vung một đao vào đuôi con cá kia, một đao chém xuống làm An Nhiên thấy rõ 
ràng vài miếng vây cá bị chém ra.
Là do đao hay là do sức lực của A Văn?
An Nhiên bỗng nhớ tới chữ "cửa" kia, nàng không hỏi, chỉ cần có thể gặp được Oa Oa, điều đó An 
Nhiên có thể không so đo.