122. Không cho khi dễ mẹ của ta
An Nhiên nằm trêи mặt đất, gian nan bò về hướng Hằng Hằng, nàng chỉ cảm thấy dạ dày dâng lên một cỗ mùi tanh, đột nhiên ho khan, ho ra một búng máu.
Đây là lần đầu tiên từ nhỏ đến giờ nàng chịu vết thương nghiêm trọng như này, An Nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm suýt chút hôn mê bất tỉnh, nhưng tiếng khóc của Oa Oa bên tai lại làm nàng không yên lòng, duỗi tay như muốn đẩy ra tiểu thân mình của Hằng Hằng đang chạy đến hô:
"Oa Oa.... nữ nhi a, Hằng Hằng, Hằng Hằng mau ôm Oa Oa chạy đi... chạy.."
Hằng Hằng không để ý nàng, cũng không để ý Lưu Viện, thân mình nho nhỏ, ôm Oa Oa đang thút thít không ngừng, trực tiếp chạy về phía Vân Đào, cho đến khi cẳng chân nhỏ nhỏ điên cuồng chạy đến bên người Vân Đào, Hằng Hằng đặt Oa Oa ở trêи mặt cỏ, bổ nhào lên người Vân Đào, dùng tay nhỏ chân nhỏ, tay đấm chân đá với lưng hùm vai gấu Vân Đào, trong miệng kêu lên:
"Không được khi dễ mẹ ta, không cho ngươi khi dễ mẹ ta, ta đánh chết ngươi, không cho ngươi khi dễ mẹ ta a a a!"
An Nhiên nằm trêи mặt đất nhìn nữ nhi của mình bị đặt trêи cỏ còn đang khóc lớn, nàng một bên ho khan, một bên gian nan bò về hướng Oa Oa, khó khăn lớn mới bò đến bên người Oa Oa, bế lên nho nhỏ nhân nhi, ôm vào trong ngực, An Nhiên đã khóc đến hai mắt mơ hồ.
Oa Oa đáng thương của mẹ, Hằng Hằng như thế nào ôm ra a? Hằng Hằng mới lớn như vậy, như thế nào biết ôm một đứa trẻ sơ sinh, chạy từ chung cư đến phòng an ninh a?
Về sau vấn đề an trí cho Oa Oa, mặc kệ đối phương là nam hay nữ là già hay trẻ, thoạt nhìn có đáng tin cậy hay không, nàng không thể để Oa Oa đơn độc lưu lại, Trần Kiều là người lớn, không đáng tin cậy, mà Hằng Hằng là hài tử nhỏ như vậy, cũng không đáng tin cậy như nhau a.
Mà người đang khóc cùng với An Nhiên không phải Lưu Viện, cũng không phải Hằng Hằng, mà là người vẫn luôn để mặc cho Lưu Viện và Hằng Hằng đánh, Vân Đào!
Đúng, không sai, là Vân Đào.
Hắn cứ như vậy ngồi trêи người Lưu Viện, nhắm mắt lại, thừa nhận những nắm tay của Lưu Viện, cùng những cú tay đấm chân đá của Hằng Hằng, mặc dù sức lực của Lưu Viện rất lớn, còn Hằng Hằng lại rất nhỏ, nhưng Vân Đào như không đau không ngứa, không giận không bực, hai hàng nước mắt chảy ra, từ đôi mắt nhắm chảy ra, hắn thế nhưng hơi cười một chút.
Giống như trước kia không lâu, một ngày trước mạt thế, hắn uống rượu xong, nhất thời tâm tình bực bội, xảy ra khắc khẩu kịch liệt với vợ, đứa nhỏ của hắn, chỉ lớn bằng Hằng Hằng, cũng dũng cảm như vậy, đứng dậy, tay đấm chân đá với hắn không cho hắn khi dễ mẹ.
Buổi tối kia hắn uống quá nhiều, lúc mở mắt ra, rõ ràng phát hiện vợ hắn có gì đó không thích hợp, nhưng vẫn không để trong lòng như cũ, cuối cùng... Cuối cùng thì cứ trơ mắt nhìn vợ hắn quay đầu cắn chết con trai hắn!
Vợ của hắn a, con trai của hắn a.... Phảng phất như hành động của Hằng Hằng trong nháy mắt làm nội tâm đã chết đi của Vân Đào đột nhiên đau đớn bén nhọn lên, hắn ngẩng đầu, thống khổ thét dài một tiếng, xoay người xuống dưới, dùng một bàn tay bế lên Hằng Hằng, dùng bàn tay còn lại bế lên Lưu Viện, ô ô ô khóc lên.
"Vợ ơi, Vợ ơi, thực xin lỗi ngươi, thực xin lỗi, ta về sau sẽ không bao giờ uống rượu nữa, không bao giờ uống nữa, xin lỗi vợ ~~~~" Hắn khóc, khóc giống như một đứa trẻ, lại hôn mạnh lên mặt Hằng Hằng:
"Con trai của cha, con trai, con trai a~~~~"
Cốt truyện quanh co a, nguyên bản An Nhiên đang khóc lóc, thấy vậy kinh ngạc miệng há thành hình chữ "O", nếu không phải Oa Oa ở trong ngực nàng đang rầm rì, đầu nhỏ luôn củng củng vào ngực nàng, nàng vẫn không kịp phản ứng a.