Mà hiện tại, Tô yên đã hy vọng mình có sự lực lớn như thế nào, mặc dù không có bản lĩnh giết thực
vật biến dị nhưng có một thân bản lĩnh để chạy trốn cũng được.
Không đến mức khi lâm vào thời điểm mấu chốt còn phải chờ mong người khác tới cứu.
Dây mây biến dị giống như xúc tua, bò lên trêи người Tô yên, sau đó theo tay nàng cuốn lấy Tô Viễn
Sơn, đem đôi cha con này, chậm rãi, chậm rãi kéo vào sâu trong rừng.
Không có người tới cứu bọn họ, người khác ốc còn không mang nổi mình ốc nói gì tới cứu người khác.
Những bông tuyết bay đầy bầu trơi đêm, không trăng không sao, người người chạy ra khỏi
căn cứ đang bị tàn phá, có người bị chôn vùi ở sâu trong rừng rậm, có người cửu tử nhất sinh
trốn chạy, có người khóc lóc thảm thiết.
Có hối hận, có bị thống, có mắng chửi, bi thảm vô cùng vô tận, trình diễn trong cái căn cứ khổng lồ
này.
Trêи tòa nhà cao cao hình tháp, Võ Ký nhìn về ánh lửa ở nơi xa, cuồng phong thổi
vào mái tóc hoa râm của hắn, trong một đêm, hắn từ một vị thủ lĩnh tràn đầy khí phách trở thành một
lão nhân già nua đi đường còn run rẩy.
Vô số những bông tuyết trắng lạnh giá đập vào người hắn, hắn mang theo vết thương đứng trong
tòa nhà không còn một bóng người, phát ra tiếng cười thê lương, nhìn về đám người phía
dưới đang hốt hoảng chạy trốn, thì thầm nói một câu.
"Vốn dĩ muốn cho các ngươi một nơi phồn hoa tựa cẩm, nhưng lại mang cho các người đi về phía địa
ngục kinh hoàng, rất xin lỗi, ta thực sự rất xin lỗi, những gì ta nợ các người kiếp này đã vô lực
hoàn lại, để kiếp sau đi, nếu có kiếp sau."
Sau đó hắn giơ súng lên, họng súng chỉ vào huyệt thái dương, "đoàng" một tiếng, dưới màn đêm
đen, một thân thể màu đen rơi xuống như mảnh lá rụng, từ trêи tháp rơi xuống bị dây mây
biến dị phía dưới tiếp được, trong nháy mắt hóa thành một khối bạch cốt, rồi biến mất
trong trong căn cứ hoang tàn này.
Thành bị phá, người trong thành giống như bình nước rơi vỡ văng khắp nơi, hoảng sợ chạy tứ tán, lao
tới phía trước đón nhận từng cái chết thê lương.
Mạt thế năm thứ 4, căn cứ Võ Xuyên, hoàn toàn bị tiêu diệt.
Tin tức truyền tới phương nam là lúc tuyết đã bao trùm khắp mọi nơi, nước sông đóng băng, quái vật
phía nam có thể qua sông, cho nên chúng mãnh liệt tấn công về phía bắc.
Mùa hè nắng nóng mùa đông giá lạnh, hai phái cực đoan như vậy làm người dễ dàng mất
mạng.
An Nhiên không thể phân thân, tin tức vừa truyền tới chỉ có thể thở dài, đối với cảnh ngộ của căn
cứ Võ Xuyên nàng không nói gì, chỉ xoay người đầu nhập hết sức vào việc chống đỡ lại sự đột kϊƈɦ
của quái vật phía nam.
Nhân tâm từ trước tới này đều tham lam, là người phải thời thời khắc khắc ghi nhớ, thấy đủ, thường
nhạc, chớ chỉ lo thân mình, nhưng cũng không cần quá mức kể công, không ham của người khác,
tận lực bù đắp lại khuyết điểm của mình.
Tin tưởng vào mình, vì người mình yêu thương, không cần quá bi thương, phải dũng cảm, như vậy dù
trong mạt thế, chỉ là một hạt bụi bé nhỏ không đáng kể nhưng cũng có thể làm rung chuyển trời đất,
Năm tháng cứ yên lặng trôi qua.
Ngày đông giá rét, mùa hè nóng nực trong mạt thế này, từ trước tới giờ cuộc sống luôn luôn gian
nan, một mùa đông lại qua đi, phía bắc không biết chết bao nhiều người, phía nam không biết
phải chống cự với bao nhiêu yêu quái, cá lớn nuốt cá bé, bao nhiêu người kϊƈɦ phát tiềm lực,
lại có bao nhiêu người quật khỏi.
Xương trắng trải đường, mạt thế từng năm từng năm trôi qua. May mắn mùa đông tuy rằng kéo dài nhưng
vẫn sẽ trôi qua.
Mùa xuân tuy rằng ngắn ngủi nhưng chung quy sẽ tới.
Trong các căn cứ, mọi người được nghỉ ngơi chỉnh đốn trong một mùa đông dài, nhiệt độ bắt đầu tăng
lên, bọn họ bắt đầu xoa tay hầm hè kết đội với nhau, bắt đầu một năm tấn công về phía nam.
Bách Hoa thành vội vàng trồng trọt, bọn nhỏ đùa giỡn vui cười ngoài đồng ruộng.
Mạt thế với nguy cơ tứ phía nhưng ngoài cửa sổ những đóa hoa vẫn nở rộ đón mùa xuân sang.
P/s: Dạ tới đây là kết thúc chính văn, sau đây sẽ là phiên ngoại thật dài thật dài nữa, mong mọi
người tiếp tục ủng hộ nhé!!!!!