Mỗi năm khi đến quý sinh sản, toàn bộ nước sông dâng lên, những thế lực nhỏ phân tán này ăn đủ đau
khổ, bọn họ vì nơi cư trú của chính mình không thể không cầm vũ khí liều chết vật lộn với đám cá
biến dị, nhưng không được sự bảo hộ của căn cứ Thời Đại, không được cung cấp vật tư từ Tiểu Chu
thành, cũng không có người vận chuyển vật tư cho bọn họ.
Nếu bọn họ cần đồ dùng vật tư gì thì phải tới căn cứ Ngũ Lí Hương gần nhất để mua sắm.
Càng đừng nói tới tinh hoa của Phấn hoa, khó khăn lắm mới có một lọ, có được cũng trân trọng cất
giữ, người bị thương không phải người quan trọng đối với đoàn đội thì sẽ không lấy ra dùng.
Lại nói nơi này cả bọn họ không có tinh hoa của Phấn hoa, lần trước có một lọ đã dùng hết từ lâu,
hiện giờ còn chưa kịp tới căn cứ Ngũ Lí Hương để mua sắm.
Tuy rằng sinh hoạt chật vật ăn bữa nay lo bưa mai nhưng so với thế giới bên ngoài khu rừng cũng đã
tương đối an ổn, ít nhất ở nơi này, cây cối sẽ không chủ động công kϊƈɦ con người.
Mọi người nghe thủ lĩnh nói xong liền cầm thẻ tinh hạch của Lạc Phi Phàm để lại hắn ở tại bờ sông,
chuẩn bị nâng Tiểu Bạc Hà về nơi bọn họ tụ tập, nào biết rằng, Tiểu Bạc Hà trêи cáng đột nhiên lăn
xuống mắt đất.
Có người vội đỡ nàng nhưng bỗng nhiên tai ù ù, ôm đầu quay cuồng tại chỗ, hô đau đầu.
Nhưng một người như vậy thì thôi đàng này toàn bộ những người có ý đồ tới gần Tiểu Bạc Hà đều bắt
đầu ôm đầu.
Điều này làm cho Lạc Phi Phàm chuẩn bị an tâm nhắm mắt dựa ngồi trêи tảng đá không thể không cường
chống lấy lại ý thức bắt đầu tản mạn, nhìn một đám người quay cuồng, cùng với nha đầu đang run rẩy
dưới mặt đất kia,
Hắn bất đắc dĩ nói:
"Bọn họ chuẩn bị cứu ngươi, ngươi đừng phản kháng."
Hắn định ở đây chờ đợi cứu viện, điều phiền toái là hắn không dự đoán được mình sẽ
rơi xuống nước, càng không đoán được mình sẽ bị thương cho nên không mang theo tinh hoa của Phấn
hoa, nếu không tự mình hắn cũng có thể đi được.
"Không..."
Tiểu Bạc Hà ngẩng đầu lên, năm ngón tay tinh tế trắng nõn co quắp trêи lớp đá vụn, tuy rằng thân
thể còn chưa không chế được nhưng tình trạng co rút đã tốt hơn nhiều.
Nàng dùng sức chậm rãi, từng chút từng chút bò về phía Lạc Phi Phàm, dưới ánh trăng
như nước, ánh sáng loang loáng phản chiếu từ dưới mặt sông lên, trêи nền đất một đám
người nằm ôm đầu kêu ren, nàng phảng phất như một nữ quỷ bò từ dưới địa ngục ra, mái tóc dài rối
tung, thân thể run rẩy, chậm rãi, chậm rãi tới gần Lạc Phi Phàm.
Lạc Phi Phàm đang sốt cao, thân thể đầy máu, thấy Tiểu Bạc Hà bò vất vả như vậy liền nghiêng nửa
người duỗi tay về phía nàng, muốn kéo nàng một chút, nàng dừng lại, quỳ rạp trêи mặt đất nghỉ ngơi
trong thoáng chốc rồi duỗi tay kéo lấy ống tay áo của Lạc Phi Phàm,
Rơi vào tình trạng hiện giờ là trách nhiệm của nàng, cho nên nếu Lạc Phi Phàm bị cảm nhiễm, biến
thành tang thi thì nàng đã tính một mạng đổi một mạng, theo hắn là được.
Còn không phải là mạng sao? Nàng chưa bao giờ hiếm lạ nó. "Ngươi a. "
Lạc Phi Phàm vô lực ngã xuống, nghiêng thân thể nhìn Tiểu Bạc Hà đang quỳ rạp trêи mặt đất, bộ dạng
này của nàng không khác với Sadako là bao, nhưng không biết vì sao Lạc Phi Phàm cảm thấy rất đẹp.
Hắn nghĩ đại khái vì mình sốt cao cho nên thẩm mỹ trở nên vặn vẹo.
Dần dần, đám người ôm đầu kêu thảm thiết đầy đất đã ngất xỉu hết, nàng thủ hạ lưu tình không làm
chi bọn họ, chỉ khiến họ đau đầu mà thôi.