Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

Chương 1241

Trêи thực tế hiện tại lời đồn đãi đã nổi lên bốn phía ở nơi tụ tập người sống sót, mọi người đều

đang suy đoán thân phận của người phụ nữ này, có thể là Tiểu Bạc Hà hồng nhân bên cạnh An Nhiên

trong truyền thuyết hay không, nếu thật là Tiểu Bạc Hà thì bọn họ phải bắt lấy cơ hội này, thể hiện

ân cần hay gì đó.

Nhưng cũng không xác định, không phải nói Tiểu Bạc Hà không bao giờ rời khỏi An Nhiên hay sao, là

một người rất trung tâm sao?

Trong sơn động rất yên tĩnh, phảng phất như chỉ có giá áo và quần áo treo trêи đó, ai cũng không

nói gì, không khí lạnh buốt thổi vào đám người bên ngoài.

Có người lúng túng nói:

"Không bằng, chúng ta tới sau?" "Cũng tốt, cũng tốt."

Vị thủ lĩnh kia nhanh chóng mang theo đám người quay về, năng lượng ở nơi này quá cao, không phải

đám phàm phu tục tử bọn họ có thể trộn lẫn.

Qua hồi lâu sau, ngày đã càng sáng rõ, rốt cuộc Tiểu Bạc Hà mở miệng nói: "Còn muốn ôm bao lâu?"

Luôn muốn ôm! Lạc Phi Phàm thông minh nuốt xuống những lời này, chậm rãi buông lỏng hai tay ôm Tiểu

Bạc Hà ra, đau đớn trong đầu cũng giảm bớt một chút, hắn cúi đầu, nhìn thân hình dần thả

lỏng của Tiểu Bạc Hà, ủy khuất nói.



"Vừa rồi ta rất đau đầu." "Cách xa ta ra một chút."

Cách xa một chút sẽ không đau đầu! Tiểu Bạc Hà xoay người cầm chiếc ba lô lớn trong tay, vừa muốn

vác lên lưng đã bị Lạc Phi Phàm đoạt lấy, đeo lên lưng mình, hắn cười nói:

"Hiện tại chúng ta có phải sẽ đi tới Ngũ Lí Hương hay không?"

Nàng cảm thấy, bọn họ có thể mượn một chiếc xe của nơi tụ tập người sống sót này, như vậy tốc độ đi

tới Ngũ Lí Hương sẽ nhanh hơn! Nhưng có khả năng nơi này quá nghèo không có ô tô chạy bằng điện.

Nào biết đâu rằng, Lạc Phi Phàm khoác ba lô trêи lưng, động tác nhanh nhẹn chui ra

sơn động, bên ngoài có vài người đang đứng, hắn tiến đến nói vài câu với những người kia, sau đó

quay đầu lại, phất tay với Tiểu Bạc Hà vẫn đứng ở cửa động, giương giọng nói:

"Chúng ta đi thôi, ta đã hỏi lộ tuyến." "Đi?" Tiểu Bạc Hà nhíu mày đi tới. "Không có xe?"

"Có xe." Lạc Phi Phàm gật đầu duỗi tay dắt tay Tiểu Bạc Hà. "Nhưng ta không muốn, đi bộ cùng khỏe

mạnh a."

Nàng dấu tay ra sau lưng, lạnh mặt, không cho hắn dắt tay, trong lòng muốn nói, ngay cả đứng còn

không được, giờ còn đi bộ sao?

Nhưng nếu người đàn ông này thích tự lăn lộn mình như vậy thì tùy tiện, đi bộ thì đi bộ.

Hai người vác theo ba lô, chia tay những người trong nơi tụ tập, bắt đầu đi bộ xuất phát tới căn cứ

Ngũ Lí Hương.



Dọc đường đi, tuy răng Lạc Phi Phàm còn sốt cao nhưng hứng thú bừng bừng đi bên người Tiểu Bạc Hà,

hắn hỏi:

"Ngươi có muốn biết vừa rồi ta nói gì với những người kia hay không?" Không, nàng không hứng thú,

cũng không muốn biết!

Được rồi, Tiểu Bạc Hà không trả lời, vì thế Lạc Phi Phàm tự mình nói: "Bọn họ muốn đưa chúng ta tới

căn cứ Ngũ Lí Hương, ta liền nói, qua vài ngày nữa, để bọn họ cầm thẻ tinh hạch của ta tới đó,

ngươi có phải cảm

thấy ta rất lăn lộn hay không? Rõ ràng bọn họ có thể đưa chúng ta đi, nhưng ta lại cảm thấy đi cùng

ngươi, nói nhiều một chút cũng vui vẻ."

"Đội phó Lạc."

Mặt Tiểu Bạc Hà vô biểu tình nhìn Lạc Phi Phàm đeo ba lô lớn đi phía trước.

"Còn tấn công về phía Nam thì sao?"

Cuộc chiến đã bắt đầu rồi, ở quý sinh sản này, các căn cứ lớn đều phái người tới bờ

sông, A Võ vừa đi, con cá sấu khổng lồ ở đó trở thành một phiền toái lớn, tại thời điểm này,

mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi khắc đều phi thường quý giá.

Tiểu Bạc Hà thấy, thật sự không cần phải lãng phí nhiều thời gian đi đường như vậy.
Bình Luận (0)
Comment