Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

Chương 1247

Lạc Phi Phàm còn nhớ rõ, hắn sơ sơ nghe được An Nhiên tính để Tiểu Bạc Hà thay thế A Võ tới bờ

sông, cái loại chờ mong trong lòng này làm hắn rất khó hiểu, nhưng hiện tại hắn đã biết, hắn muốn

Tiểu Bạc Hà tới bờ sông.

Dù đầu có đau như trời đất quay cuồng nhưng hắn vẫn liều chết không muốn buông cô

nương trong lòng mình ra, con cá sấu biến dị từ từ bò về hướng tây.

Ở Bách Hoa thành khi thu được tin tức con cá sấu biến dị sau khi rã đông đã trốn thoát muốn lên

bờ An Nhiên đã khống chế thực vật biến dị quất đánh nó, làm nó hướng về phía nam, còn

mọi người nhận được mệnh lệnh toàn bộ rút lui đến khu vực an toàn, bởi vì thực vật biến dị sẽ điên

cuồng sinh trưởng ở bờ sông, đến lúc đó sợ chúng sẽ đả thương người vô tội.

Sau khi Lạc Phi Phàm buông Tiểu Bạc Hà ra nàng giao tiếp với An Nhiên thông qua lá cây, sau đó đứng

dậy, nói với Lạc Phi Phàm:

"Anh rể, tới đón, chúng ta."

"Chúng ta ở chỗ này, chờ hắn tới đón."

Lạc Phi Phàm cười, duỗi tay bắt lấy tay Tiểu Bạc Hà, thay nàng xoa xoa ngón tay cứng đờ.

"Ngươi có phát hiện hay không, vừa rồi khi ta nắm tay ngươi chạy trốn ngươi cũng



không còn bị cứng đơ nữa, ta cảm thấy chúng ta cần dắt tay nhiều hơn, nói không chừng

sau này ngươi sẽ có thói quen dắt tay với ta a." "Không muốn."

Nàng thử rút tay mình về tất nhiên kết quả là vô dụng, sau đó nàng nhíu mày nhìn Lạc Phi Phàm,

khẳng định nói:

"Không thích ngươi." "Vậy ngươi thích ai?" "Tỷ tỷ, Oa Oa."

"Chỉ nói về đàn ông, ngươi thích ai?" "Đều không thích."

"Cho nên là a. "

Lạc Phi Phàm dào dạt đắc ý nắm tay Tiểu Bạc Hà, kéo nàng đi tàn bộ.

"Nếu ngươi không thích người đàn ông nào vậy thì thích ta đi, ta rất thích ngươi, đã sớm nhìn ngươi

thật lâu, hy vọng ngươi cũng thích ta."

"Không phải, khái niệm, như vậy."

Tiểu Bạc Hà đi theo sau hắn, nóng nảy, tại sao mỗi lần đối thoại với Lạc Phi Phàm nàng đều bị hắn

xoay quanh cảm thấy rất mờ mịt, nàng đã nói không thích chính là không thích, không muốn gần gũi

với đàn ông, không phải không thích người đàn ông nào.....

Cuối cùng chính Tiểu Bạc Hà cũng bị hồ đồ, thôi.



Sau đó, nàng cứ để cho hắn nắm tay mình như vậy, tản bộ chung quanh, cuối cùng có xe tới, rốt cuộc

cũng chờ được tới lúc Chiến Luyện tới cứu viện, Lạc Phi Phàm dưới ánh mắt hài hước của Chiến Luyện,

thản nhiên mà nhét Tiểu Bạc Hà vào ghế sau xe sau đó mới buông tay nàng ra.

Chiến Luyện ngồi trêи ghế điều khiển, quay đầu lại nhìn thoáng qua Tiểu Bạc Hà, đưa một cái túi

bằng bàn tay ra giao cho nàng, dặn dò:

"Chị ngươi bảo đưa cho ngươi."

Nàng nhận túi, cúi đầu thấy, bên trong là một vài vật dụng nhỏ nàng dùng hàng ngày, còn có vài bông

hoa màu hồng nhạt đã khô, và mấy bình tinh hoa của phấn hoa, chân mày Tiểu Bạc Hà giãn ra một chút,

giương mắt lên nhìn Lạc Phi Phàm, hắn đã ngồi lên ghế phụ, lục soát trong xe của Chiến Luyện ra một

lộ tinh hoa phấn hoa, đang ngẩng đầu uống.

Vì thế Tiểu Bạc Hà không nói gì để chiếc túi bên cạnh người.

Chiếc xe đi qua khu rừng cây bị phá hủy nghiêm trọng, Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm đang thương lượng

làm thế nào để đuổi con cá sấu biến dị kia đi, nàng không mở lời cũng không nghĩ xen mồm vào.

Sau khi thả lỏng, một mình Tiểu Bạc Hà ngồi ở ghế sau, theo sự lay động trong xe, lúc ngủ lúc tỉnh,

chờ tới khi nàng mở to mắt thì đã là đêm khuya.
Bình Luận (0)
Comment