Doanh trại đóng quân ở bờ sông đã được xây dựng nhiều năm về trước, dần dần được chia làm hai
bộ phận, một bộ phận là dùng cho sinh hoạt, đó chính là khu vực chuyên môn cung ứng cho
những dị năng giả nhàn tản, ở đây có rất nhiều thương nhân, nhóm dị năng giả tự do kia có thể săn
bắt được thứ gì tốt, cũng có thể bày bán ở trong khu vực này.
Mặt sau của khu sinh hoạt chính là doanh địa đóng quân, đây là khu vực không thể tùy ý ra vào chỉ
cho phép quân nhân của căn cứ Thời Đại tiến vào, hơn nữa nó nằm đối mặt với bờ sông, lại rộng mở,
nói cách khác, trong doanh địa đóng quân tùy thời sẽ xuất hiện cá biến dị, cho nên cũng coi như có
một nhân tố không an toàn tồn tại.
Bởi vì thân phận của Lạc Phi Phàm đặc thù hắn mang Tiểu Bạc Hà đi qua khu vực sinh hoạt có thể trực
tiếp đi vào trong quân doanh, dọc đường đi có rất nhiều dị năng giả chào hỏi hắn.
Rất nhiều đoàn đội có kinh nghiệm phong phú, mỗi năm khi bắt đầu tấn công về phía nam đều sẽ tới
nơi này, vì vậy có giao tình rất tốt với Lạc Phi Phàm, thấy hắn mang theo một nữ sinh thì rất hiếm
lạ.
Đã rất nhiều năm rồi An Nhiên không ra khỏi Bách Hoa thành, rất nhiều người chưa từng gặp mặt
An Nhiên không biết nàng ra sao, tất nhiên họ cũng chưa từng gặp Tiểu Bạc Hà, nhưng mọi
người thấy nàng có khí chất bất phàm, lại mặc hắc y, đi theo sau Lạc Phi Phàm với tư thái thong
dong, cũng không dám nói lung tung lỗ mãng gì.
Bất quá cũng có người làm mặt quỷ với Lạc Phi Phàm, lời không nói rõ nhưng ý đồ điều tra thân phận
của Tiểu Bạc Hà rất rõ ràng, tới thời khắc này, Lạc Phi Phàm sẽ quay đầu nhìn Tiểu Bạc Hà một cái
với vẻ mặt đầy ý vị thâm trường, hoặc cười với nàng một cái, còn làm bộ muốn dắt tay nàng. Tuy rằng
Tiểu Bạc Hà nhíu mày né tránh nhưng giữa nàng và Lạc Phi Phàm có gì đó không thể nói ra bằng ngôn
ngữ, nhưng có thể truyền tin tức cho người khác rất rõ ràng, có người lập tức sáng tỏ cười ha ha,
không nói gì chỉ tán gẫu nói với Lạc Phi Phàm chuyện khác.
Sau khi đi qua khu sinh hoạt, Tiểu Bạc Hà đã kiến thức qua Lạc Phi Phàm có nhân duyên tốt như thế
nào, hắn cơ hồ mỗi người đều quen biết, hắn nhớ
tên của mỗi người, hoàn cảnh cơ bản của họ, tuy rằng chỉ đảm đương phó lãnh đạo nhưng so với Chiến
Luyện thì tiếng tung hô của quần chúng nhân dân lại cao hơn.
Chiến Luyện chỉ là người có giá trị vũ lực cao nhất, nhưng Lạc Phi Phàm cơ hồ đạt được trình độ
nhất hô bá ứng, năng lực xã giao thần kỳ như vậy, rốt cuộc luyện như thế nào?
Nhìn rất nhiều đoàn đội tự do bao vây nói chuyện với người đàn ông này, Tiểu Bạc Hà chỉ đứng một
bên, yên lặng nhìn, không tính toán đi lên, chờ hắn nói chuyện xong với mọi người thì mang nàng tới
nơi nàng ở.
Đương nhiên, chờ hắn nói xong thì không biết tới bao giờ?
Tiểu Bạc Hà đứng tại chỗ hơn 10 phút, người chung quanh Lạc Phi Phàm càng lúc càng nhiều, càng ngày
càng nhiều, hắn giống như một chiếc đèn hấp dẫn những con thiêu thân bay múa vây chúng quanh hắn,
Tiểu Bạc Hà thức thời lui ra sau, ngồi xuống dưới một mái hiên.
Ghế đá, đây là nơi cung cấp chỗ nghỉ ngơi của những thương gia, thấy Tiểu Bạc Hà ngồi xuống, bà chủ
ở phía sau kệ thủy tinh tốt bụng đưa cho nàng một bình nước.
"Cho ngươi uống, không cần tiền."
Tiểu Bạc Hà nghiêng đầu nhìn bà chủ bán nước, mặt vô biểu tình cũng không nhận bình
nước.
Bà chủ có chút xấu hổ, người ở khu sinh hoạt làm buôn bán không phải đều là người Bách Hoa thành,
người của Bạch Hoa thành hầu như chỉ ở Tiểu Chu thành không thích tới bờ sông, cho nên bà chủ cũng
không quen biết Tiểu Bạc Hà.