Nhưng mà Tiểu Bạc Hà đi ra ngoài doanh trại không được bao lâu thì một người đuổi theo sau, nàng
quay đầu lại, dưới ánh nắng mùa xuân tươi đẹp, nhìn thấy Lạc Phi Phàm mặc quân phục, nâng đôi chân
dài chạy tới, hắn giơ tay vẫy nàng, nàng đột nhiên nở nụ cười làm hắn sửng sốt.
"Cười cái gì?"
Hắn đi tới, duỗi tay nắm lấy tay Tiểu Bạc Hà, lại hỏi. "Ngươi cười cái gì?"
"Không, không ngoài ý muốn."
Vì sao nàng lại cảm thấy hắn đuổi theo nàng là không ngoài ý muốn đâu, mặc dù ở bờ sông đầy rẫy cá
biến dị và động vật biến dị.
Lạc Phi Phàm cũng cười, nắm chặt tay nàng hỏi:
"Chúng ta về Bách Hoa thành sao?" "Ừm."
"Ta đây sẽ đi cùng ngươi."
Thời gian thấm thoát thoi đưa, sau khi nói câu này hắn chợt nhớ tới vài năm trước, khi Tiểu Bạc Hà
còn nho nhỏ, một mình nàng lên đường đi tìm An Nhiên, nhưng năm tháng đó thực sự quá mức
gian khổ, Bách Hoa thành phải đi khắp nơi tìm kiếm kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu từ trước
mạt thế mới có thể sống sót.
Khi đó hắn ngồi trong xe nhìn bóng dáng Tiểu Bạc Hà bước không nhanh không chậm về phía trước, hắn
đã suy nghĩ, cô nương này thật sự bị ngốc sao? Đi đường chậm như vậy, rồi lại cảm thấy ngốc nghếch
này thực sự rất đáng yêu, hắn bảo nàng lên xe nàng còn không tình nguyện đâu.
Hiện tại Lạc Phi Phàm lại cảm thấy, mặc kệ Tiểu Bạc Hà có đi chậm như thế nào thậm chí tốc độ
của nàng có như ốc sên đi chăng nữa, hắn đều nguyện ý nắm tay nàng, chậm rãi, chậm rãi đi
tới nơi nàng muốn tới.
Đây là hắn cam tâm tình nguyện.
Hai người vừa đi vừa giết động vật biến dị, mất một khoảng thời gian mới về tới Thiên Viên Sơn,
ở Thiên Viên Sơn đang khắp nơi ăn mừng vì rốt cuộc con người đã hàng phục được con cá
sấu khổng lồ kia, từ đây về sau bọn họ sẽ không bao giờ phải lo lắng nó sẽ lên bờ gây hại.
Bởi vì nó đã trở nên ngốc nghếch rồi am trừ bỏ ăn uống tiêu tiểu ra thì nó sẽ không thể làm gì.
Mấy năm nay, Tiểu Bạc Hà vẫn luôn cắn răng tập luyện để làm dị năng của mình tăng thêm, chính vì
ngày này, có thể đột phá được xuyên thấu vào đầu
con cá sấu để lấy ra bộ óc của nó.
Lạc Phi Phàm và Tiểu Bạc Hà đứng xếp hàng ở cửa thành, người ra khỏi thành thì nhiều nhưng người
vào thì ít, bởi vì đang ở quý sinh sản cho nên toàn bộ những người có sức chiến đấu đều đã đi tới
bờ sông.
Vậy mà thấy một người đàn ông mặc quân trang muốn vào trong thành, người phụ trách gác
cửa thành lộ ra khuôn mặt khinh thường, muốn là khó dễ Lạc Phi Phàm, xem hắn trở thành đào binh,
không cho hắn vào thành. "Ngươi mới tới?"
Lạc Phi Phàm cười cười với người thủ thành không cho hắn vào, hắn lấy ra thẻ tinh hạch bên trong
túi áo đưa qua.
"Quẹt thẻ đi, quẹt thẻ của ta đi rồi lại nói."
"Không được, Thiên Viêm Sơn không chứa chấp đào binh, ngươi muốn vào làm gì, đi đường vòng đi!"
Quẹt thẻ vào thành cũng không cho quẹt này đúng là làm khó Lạc Phi PHàm.
Hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển hơn trước đây rất nhiều, trước kia vào thành thì phải nhìn
kiểm tra nhận diện, hiện tại vào thành thì phải quẹt thẻ tinh hạch, bởi vì thẻ tinh hạch mã hóa
chứng minh thân phận, mã hóa này giống như thẻ căn cước, một khi dùng thẻ tinh hạch thanh toán thì
máy móc tự động sẽ hiện ra thông tin của chủ thẻ.
Hắn nhíu mày nghĩ có nên cho vị binh lính này một buổi nói chuyện khắc sâu vào trí nhớ hay không
thì Tiểu Bạc Hà tiến lên, lập tức vị binh lính kia cảm thấy lỗ tai ong lên, ôm đầu hô to!
Đám binh lính chung quanh xông tới, lập tức tiếng cảnh báo vang lên, mắt thấy mọi người bắt đầu rút
súng tung dị năng ra, Lạc Phi Phàm ngay lập tức quẹt thẻ tinh hạch của mình vào máy cảm ứng, tràn
ngập uy nghiêm hô lớn: "Đừng nhúc nhích! Lui cả ra!!"