Người phụ nữ kia còn chưa nói xong, Trần lam xoay người một cái từ bên cạnh tài xế, vứt ra một 
chiếc loan đao hình lưỡi liễm, "xoạt" một tiếng, liền chặt xuống bàn tay của gã đàn ông cầm đầu 
đang cầm súng kia.
Không khí trong thùng xe đột nhiên đọng lại, Trần Lam buông lỏng bàn tay đang túm lấy quần áo của 
tài xế, phủi phủi bọt nước trêи áo mưa, sau đó đi từng bước từng bước trêи lối đi hẹp hòi giữa hai 
hàng ghế, nhìn người đàn ông thô tráng đang ôm cánh tay ka nói:
"Không được phép dùng súng chỉ vào phụ nữ và trẻ nhỏ!" "Kỹ nữ!"
Mấy gã đàn ông theo sau vọt lên, sôi nổi rút súng ra, không chờ bọn họ dùng súng 
chỉ vào Trần Lam thì nàng đã nhảy lên, triền đánh với đám người kia ở cạnh cửa.
Một lời không hợp liền đánh đúng như lời đồn, ở chung không tốt lắm! Trong xe bus, ngồi bên người 
thiếu niên hào hoa phong nhã là một thiếu nữ cổ linh tinh quái, thời tiết rét lạnh căm căm mặc một 
chiếc áo ngắn tay cùng một chiếc quần thụng phòng muỗi, đầu đội chiếc mũ lưỡi trai, nàng kéo kéo 
cánh tay thiếu niên, thấp giọng nói:
"Ta thích nàng!"
Thiếu niên gật gật đầu, có chút bất đắc dĩ nhìn Chiến An Tâm, cũng thấp giọng trả lời:
"Ta đã nói đừng tới mà, ngươi lại không kéo ta không được, hiện giờ thấy bản nhân rồi, chúng ta cần 
phải đi." 
"Đừng nóng vội a, đưa Phật đưa tới Tây Thiên, chúng ta giấu một đám người xấu cứu một 
xe người già và trẻ em như vậy, còn chưa thấy Trần Lam dàn xếp tốt cho bọn họ a. Hơn nữa giờ trở về 
là quá sớm, mẹ ta còn chưa hết tức giận đâu."
Chiến An Tâm không đồng ý đi về, nàng trời sinh thích lăn lộn, lôi kéo Hứa A Văn chạy nhảy khắp 
nơi, vừa mới đưa Lạc Phi Phàm cùng Tiểu Bạc Hà tới bờ sông, không ngừng nghỉ 10 phút đã lôi kéo A 
Văn chạy tới phía Bắc. Kết quả không cẩn thận dẫm vào phạm vi thế lực của đám người xấu này, phát 
hiện bên trong đoàn đội của họ, sinh hoạt của người già, phụ nữ và trẻ nhỏ thực sự quá khổ cực, 
đáng thương, vì thế nàng xúi giục họ lái xe bus chạy trốn đi.
Không phải Chiến An Tâm và Hứa A văn không giải quyết được truy binh, chỉ là Chiến An Tâm cố ý để 
lại đám người đó cho Trần Lam giải quyết, đừng hỏi nàng vì sao lại làm vậy. Nàng chỉ muốn nhìn thực 
lực của Trần Lam này, xem A Văn có thể đánh thắng được nàng ấy hay không?
Bên ngoài, Trần Lam biểu hiện sức chiến đấu siêu cường, dùng nắm tay và loan đao, đánh cho đám 
người đàn ông cường hãn kia không thể trở tay, bọn
họ sôi nổi nhảy lên xe chạy mất, Trần Lam cũng không đuổi theo, trong cơn mưa gió,giũ lại áo mưa 
trêи người rồi lên xe.
Một xe toàn người già phụ nữ và trẻ em chưa dám nhìn nàng, nhìn sức chiến đầu siêu  
cường của Trần Lam còn khí thế bức người kia, thực sự làm người khác vô pháp nhìn thẳng.
Trừ bỏ 2 người trêи xe.
Trần Lam trực tiếp đi tới, cúi đầu nhìn đôi thiếu niên thiếu nữ này, không khách khí thậm chí giọng 
nói có chút tức giận hỏi:
"Xảy ra chuyện gì?"
Ý nàng đang hỏi chiếc xe đầy phụ nữ và trẻ em này. "Ta nói, ta nói."
Chiến An Tâm nâng tay lên, vẻ mặt tựa như lấy lòng Trần Lam đang mang đầy lệ khí, nàng nói đơn giản 
sự việc vừa trải qua, sau đó ánh mắt trông mong nhìn Trần Lam, chớp chớp mắt, hai tay đưa ra vô tội 
nói:
"Chính là như vậy."
Dựa theo cách nói của Chiến An Tâm, đám người đàn ông kia và những người phụ nữ và trẻ em trong xe 
bus này vốn sinh hoạt ở vòng tuyến ngoài cùng của căn cứ Kim Môn, hoàn cảnh sinh sống 
không tốt, toàn bộ tài nguyên thuộc quyền sở hữu của đàn ông, địa vị phụ nữ ở đây chỉ là máy 
móc dùng để phát tiết mà thôi.
Mà trẻ nhỏ chỉ là sản phẩm của thứ ɖu͙ƈ vọng sau khi phát tiết.
Cho nên đoàn đội này rất hà khắc với phụ nữ và trẻ em, trẻ nhỏ đều bị chết đói, mà phụ nữ đã mang 
thai còn phải vách chức năng là nơi phát tiết ɖu͙ƈ vọng.