Cách đó không xa, Chiến An Tâm đang nhặt củi, nàng cầm một nhành cây khô trong tay, đi tới một
khoảng đất trống rộng rãi không bóng người, nàng nhàm chán vung vẩy. Không cẩn thận một chút, nhánh
cây bị văng đi rất xa, phía sau nàng một mảnh sương đen lượn lờ nhanh chóng nhặt nhành cây lên,
trêи khoảng đất trống, màn sương dần thành hình, là một người đàn ông
mặc bộ đồ đen với diện mạo tuấn mỹ, hắn đứng trong màn sương mù, khoanh tay cười.
"Cho ta, cho ta!"
Chiến An Tâm nhảy nhót tới, nhất định phải dành nhành cây phía sau Mộ Phong, hắn không cho, khoanh
tay lui về sau, khóe miệng nhếch lên nhìn Chiến An Tâm dậm chân.
Vì thế, nàng không cao hứng, hừ một tiếng, không thèm nhành cây kia nữa, xoay lưng đi nhanh về phía
trước, cả giận nói:
"Ta từ bỏ, ngươi cầm chơi đi."
Mộ Phong tiến lên đi theo sau Chiến An Tâm, tay vẫn cầm theo nhành cây, chọc chọc vào đầu vai nàng,
một thanh âm dễ nghe vang lên từ sau lưng nàng.
"Trả cho ngươi, quỷ hẹp hòi."
Nàng dừng chân lại, xoay người, cầm lấy nhành cây trêи tay Mộ Phong, kéo kéo, nhưng không kéo
được liền tiến lên, trực tiếp ôm chặt lấy eo Mộ Phong, cù lét trêи eo hắn.
Mộ Phong cười ném nhánh cây xuống, hai tay giơ lên cầm lấy hai tay nhỏ của Chiến An Tâm đang gây
rối trêи eo của mình, hắn cúi đầu, vừa nghiêm túc vừa đứng đắn nói:
"Đừng động thủ động cước, nam nữ có khác, nha đầu!" "Có khác sao?"
Chiến An Tâm chớp chớp mắt, trong mắt đều là ý xấu, giảo hoạt nói với Mộ Phong:
"Khi ta còn nhỏ tại sao ngươi lại không để ý tới những thứ này, hiện tại còn nói có khác gì chứ?"
Nghe vậy, Mộ Phong cúi đầu, chóp mũi hắn cơ hồ chạm vào chóp mũi Chiến An Tâm, hắn
bất đắc dĩ thở dài.
"Khi đó ngươi còn nhỏ, không giống hiện tại, ngươi trưởng thành rồi." "Có cái gì không giống nhau?"
Chiến An Tâm rũ mắt, ngắm ngắm ngực của mình hỏi:
"Không phải chỉ thêm hai đống thịt hay sao? Này thì có gì khác?"
Nói xong, nàng còn cố ý ưỡn ngực về phía trước, cọ cọ bộ ngực mình lên Mộ Phong, Mộ Phong cấp tốc
lui về sau, trầm mặc nhìn Chiến An Tâm, nàng lấy đó làm vui, nở nụ cười tươi.
"Trò đùa này, một chút cũng không buồn cười!"
Mộ Phong há mồm nói, vẻ mặt rất nghiêm túc nhìn nha đầu này.
Đừng tưởng rằng, Oa Oa không hiểu hành vi của nàng có ý nghĩa gì, mà ngược lại, nàng hiểu biết
hơn so bất kỳ kẻ nào, đừng nhìn bình thường trưng ra khuôn mặt thiên chân vô tà, kỳ thật
cực kỳ quỷ linh tinh quái.
Những việc nam nữ hoan ái này, nàng nhìn nhiều hơn so bất kỳ ai. "Oa Oa, chơi đùa với lửa sớm hay
muộn đều có ngày chết cháy!"
Nhìn Chiến An Tâm cười hì hì, Mộ Phong vươn một ngón tay ra, hung hăng chọc vào giữa
chân mày nàng, làm đầu nàng ngửa ra sau, hắn cảnh cáo:
"Đừng cho rằng ta giống như A Văn, dễ khi dễ, chọc giận ta, ta xuống tay sẽ không lưu tình!"
"Đến a, ta còn ước gì đó!"
Nàng nóng lòng muốn thử, hai tròng mắt sáng lấp lánh nhìn Mộ Phong, hỏi: "Ngươi có muốn ta dạy
ngươi nên làm như thế nào hay không a?"
"Ngươi!"
Mộ Phong duỗi tay, một tay túm lấy gáy nàng, kéo nàng gần sát lại, một tay thì che đôi mắt nàng,
vừa tức giận vừa buồn cười, cả giận nói:
"Bảo ngươi không nên nhìn thì đừng nhìn, từ nhỏ tới lớn, ta đã vô số lần nói với ngươi, ngươi còn
nhìn, loại bỏ sạch sẽ hết những thứ linh tinh trong đầu ngươi đi."
"Ai nha, ai nha, dùng sức mạnh này, dùng sức mạnh này, cứu mạng nha, ai tới cứu ta với, cứu ta
với.!"
Phảng phất như làm Mộ Phong càng tức giận hay bất đắc dĩ, Chiến An Tâm càng cao hứng vậy, thật thật
giả giả, ai cũng không biết trong đầu nàng đến tột cùng suy nghĩ cái gì.