Lập tức cả con đường trong căn cứ Kim Môn trở nên hỗn loạn, những người bán rong ở
quán nhỏ ven đường lập tức hành đồng, như đã được huấn luyện bắt đầu thu thập đồ đạc, chạy trốn về
nhà.
Nhìn bộ dạng này cho thấy căn cứ Kim Môn thường xuyên xuất hiện tình huống nổi loạn, người cầm súng
bắn phá khắp nơi, hoàn cảnh trị an trong căn cứ kém tới làm người giận sôi.
Rất nhiều người vọt tới đây, tình trạng hỗn loạn, quân đội không chỉ dùng súng bắn kẻ bắt cóc mà
còn trúng không ít bình dân và trẻ nhỏ.
Trần Triều Hỉ hô to, với Trần Lam và thuộc hạ.
"Bảo hộ Chiến An Tâm, những người còn lại đi bình loạn."
Nói xong, mấy người phía ngoài xông lên, còn những người bên trong dưới sự chỉ huy của Trầm Lam bắt
đầu vây quanh Hứa A Văn và Chiến An Tâm. Nhưng người quá nhiều, những dân thường tựa như bị xua
đuổi về hướng này, bên trong thành có thể loạn như này cũng do "bản lĩnh" của vị quản lý thành đi.
Trần Triều Hỉ giận dữ, xoay người nhìn về người quản lý trị an trong thành hỏi:
"Sao thế này? Không biết hôm nay là ngày gì sao?"
Này đúng thật là mất mặt trước Bách Hoa thành, ngày thường có thể loạn như thế nào cũng được, nhưng
hôm nay cả căn cứ Kim Môn đang nghênh đón Chiến An Tâm người thừa kế duy nhất của Bách Hoa thành,
kết quả
còn náo loạn như này, truyền tới Bách Hoa thành bên kia, còn nghĩ rằng bọn họ đang cất giấu âm mưu
quỷ kế gì đâu.
Viên quản lý trị an kinh sợ, lập tức cúi đầu lau mồ hôi, phân phó thuộc hạ đi trấn áp những người
làm loạn, sợ làm Chiến An Tâm hiểu lầm căn cứ Kim Môn đang muốn gây bất lợi cho nàng.
Nhưng mà, vốn dĩ có người trong căn cứ muốn gây bất lợi cho nàng nha. Trong lòng Chiến An Tâm phun
tào, được Trần Lam cũng với binh lính của căn cứ Kim Môn che chở, nàng duỗi dài cổ nhìn xem trận
rối loạn này giải quyết như thế nào, thuận tiện nhìn xem vị cường giả mà Đinh Tu Khiết tốn số tiền
lớn đại sát tứ phương như thế nào.
Quả nhiên, những trận tập kϊƈɦ gây hỗn loạn như thế này xuất hiện rất phổ biến bên trong căn cứ Kim
Môn, ngay cả binh lính ổn định cục diện đều thấy quen thuộc, mỗi người đều nhằm vào những người cầm
súng bắn loạn để trấn áp.
Nhìn dáng vẻ này, trận hỗn loạn rất dễ dàng bị trấn áp xuống.
Dựa theo an bài mới nhất của Đinh Tu Khiết, vị cường giả kia sẽ trực tiếp xông qua đám người, áp
sát Hứa A Văn vì thế Chiến An Tâm nghiêng đầu nói với Hứa A Văn bên cạnh:
"A Văn, ngươi đi trước đi, đừng đối chiến với vị cường giả kia."
Vừa mới dứt lời, đám người bọn họ bị đánh sâu vào, một tầng thủ vệ chợt thấy một trận gió thổi
qua, mọi người quay đầu lại, còn không rõ ràng chuyện gì đã xảy ra thì sắc mặt Hứa A Văn ở
bên trong, đột nhiên biến đổi, khuôn mặt vốn dĩ ôn hòa đột nhiên dữ tợn, hô quát:
"Oa Oa, Oa Oa? Tìm người! Nhanh đi tìm người, nàng có bất trắc gì, Bách Hoa thành sẽ thà chết không
ngừng với căn cứ Kim Môn các ngươi!"
Mọi người cả kinh, giờ mới phát hiện, nơi Chiến An Tâm vừa đứng đã không có một bóng
người, chỉ nháy mắt, nàng như biến mất trước tầm mắt của mọi người.
Mà nơi nàng đứng xuất hiện một mảnh hắc ám, làn sương đen bay đầy trời, một người đàn ông mặc y
phục đen xuất hiện, với khuôn mặt tuấn mỹ cùng lạnh lùng dị thường.
Hứa A Văn vọt tới, nhìn Mộ Phong, sốt ruột hỏi:
"Oa Oa đâu? Ngươi bị bỏ lại? Không đuổi kịp sao?"
Thực hiển nhiên, đột nhiên Chiến An Tâm biến mất với tốc độ cực nhanh như vậy, ngay cả Mộ Phong
cũng chưa đuổi kịp, nàng cứ như vậy biến mất vô tung dưới mí mắt của mọi người.
Mộ Phong không trả lời câu hỏi của A Văn, sát ý trong đôi mắt dâng lên, nhìn về phía Đinh Tu Khiết
trong nhóm quản lý, một làn khói đen vọt tới, Đinh Tu Khiết đã bị kéo lê tới quỳ gối dưới chân Mộ
Phong.
Hành đồng diễn ra liên tiếp với tốc độ cực nhanh, nhưng mà dù động tác của hắn có nhanh thế nào thì
Chiến An Tâm cũng bị bắt đi dưới mí mắt hắn.