Giọng nói của Hứa A Văn ôn hòa rất nhiều, sự bất đắc dĩ bên trong cũng rất nhiều, sau khi khoác lại
quần áo cho Trầm Lam, hắn mới xoay người đi tới ban công, yên lăng nhìn bóng đêm trong căn
cứ Kim Môn, không nói chuyện nữa.
Sở dĩ đáp ứng Trần Lam tạm thời không hội báo cho An Nhiên việc Chiến An Tâm mất tích chủ yếu bởi
vì Mộ Phong cũng không có tin tức.
Tóm lại, sống phải thấy người chết phải thấy xác, chỉ cần không nhìn thấy thi thể của Chiến An Tâm
thì nàng vẫn còn đang sống sót.
Hứa A Văn không biết ở nơi này sẽ có bao nhiêu người vì an nguy của Chiến An Tâm mà
thức trắng đêm không ngủ để truy tra, lúc trước hắn đã không có bất kỳ một chút hảo cảm nào với bất
luận người nào, bao gồm cả Trần Triều Hỉ, nhưng hiện giờ, hắn dường như có chút thay đổi cách nghĩ
với Trần Lam.
Tuy rằng hành động của nàng không phải xuất phát từ sự quan tâm tới Chiến An Tâm, mà
chỉ là khẩn cầu hắn không cần báo lại việc này cho An Nhiên, nhưng hắn cảm thấy, người này cũng
không tệ lắm, không có làm người quá chán ghét.
Trần Lam nhìn bóng dáng của Hứa A Văn, gió đêm thổi tung vạt áo hắn, làm hắn như có vẻ không thể
nắm bắt.
Nàng dừng một chút, duỗi tay, sửa sang lại quần áo trêи người, sau đó liếc nhìn hắn một cái nữa mới
xoay người rời khỏi gian phòng này, mang đao đi giết người.
Một đêm này, căn cứ Kim Môn có rất nhiều người chết, Trần Triều Hỉ cùng Trần Lam nâng đao to đánh
búa lớn, đem toàn bộ nhân tố không yên ổn bên trong căn cứ nhất nhất tra xét lại một lần.
Nhiều năm nay, căn cứ Kim Môn tao ngộ việc thực vật biến dị xâm nhập dẫn tới việc Trần Triều
Hỉ không thể không nể trọng thế lực của những
đoàn đội riêng kẻ, điều này làm cho những đoàn đội này từ nhỏ cho tới lớn, chậm rãi phát triển trở
thành từng luồng thế lực riêng.
Những cỗ thế lực này, hiện giờ đã trở nên rắc rối khó gỡ, cuối cùng trở thành một
khối u ác tính, tạo sự hỗn loạn càng lúc càng gia tăng cho hoàn cảnh xã hội trong toàn bộ căn cứ
Kim Môn.
Bởi vì như vậy, các thế lực đoàn đội tự phát triển riêng biệt, sự hỗn loạn đâm sâu vào trong xã
hội, làm cho Trần Triều Hỉ muốn chỉnh đốn lại nhưng do nhiều mặt hạn chế cho nên hắn vẫn không thể
hạ quyết tâm huyết tẩy trong căn cứ.
Nhưng việc lần này, sự tình lên quan đến toàn bộ mọi người, cùng vấn đề an nguy của cả phương bắc
này, dù cho hắn không động thủ thì cũng sẽ phải chịu áp lực từ các căn cứ khác ở phương
bắc, bức hắn không thể không động thủ.
Vì thế Trần Lam bắt đầu huyết tẩy căn cứ Kim Môn, tìm không ra dấu vết của Chiến An Tâm thì đao
trong tay nàng vẫn sẽ không dừng lại, cho đến khi từng bước từng bước chọc phá toàn bộ
những khối u ác tính tồn tại trong căn cứ.
Nàng sẽ dùng tất cả các biện pháp để tìm người nhưng như vậy còn không tìm ra được Chiến An
Tâm, nàng cũng chỉ có thể nâng đao tự mình tìm Bách Hoa thành, tự sát tạ tội trước mặt An
Nhiên thôi.
Mà trong khi căn cứ Kim Môn lâm vào một trận huyệt tẩy khủng bố tràn ngập máu đỏ, thì dưới ánh
trăng tròn, một phù quang lược ảnh đang xuyên qua nơi giao giữa nam và bắc tới bờ biển phía đông.
Ở nơi này, là một mảnh đá ngầm san sát nhau, tạm thời không có thực vật sinh trưởng, ở nơi xa,
tiếng sóng biển rít gào, cùng với tiếng động vật biến dị ngoài hải dương đang quay cuồng. Trêи
không trung mặt trăng tròn vành vạnh treo cao, dưới ánh trăng sáng ngời có hai bóng người in xuống
bãi đá ngầm.
Trong đó người đàn ông khoảng hơn 30 tuổi quay đầu lại nhìn về phía xa xa, nói với cô bé khoảng
mười mấy tuổi đứng bên cạnh:
"Bóng dáng kia của ngươi thật đúng là đuổi theo không bỏ, tốc độ của ta nhanh như vậy mà hắn đã
đuổi tới đây rồi."
"Ha ha."
Chiến An Tâm cười lạnh, nhìn người đàn ông đứng tuổi trước mặt, sau đó nàng nhìn về bốn phía nói:
"Đây là nơi ngươi cần tới sao? Ngươi hao hết tâm tư, đem ta tới nơi này để ta nhìn cái gì? Nhìn
biển sao?"