Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

Chương 1295

Lão Miêu không đáp lời, hắn mang Chiến An Tâm tới một chiếc vỏ sò rất lớn, mở ra chiếc vỏ đang

đóng, dưới ánh trăng, bên trong mảnh vỏ sò tản ra linh quang rực rỡ lung linh.

Chiến An Tâm nhấc chân, vừa muốn đi vào, đột nhiên lại rút chân về nhìn lão Miêu hỏi:

"Ngươi muốn ta đi vào sao? Nói trước nha, đây là cầm tù ta hay là mời ta tới làm khác đây?"

Nàng cảm thấy giao tiếp với vị cường giả này thật đúng là một việc rất có ý tứ, người bình thường ở

trước mặt nàng giống như trong suốt vậy, bao gồm các loại khuôn mặt hay nét mặt ngay cả nội tâm như

thế nào, Chiến An Tâm vừa nhìn là hiểu ngay.

Nhưng những người gọi là cường giả từ trước mạt thế này, không giống, Chiến An Tâm thường thường

không thấy rõ ý nghĩ của bọn họ, trước mặt bọn họ, Chiến An Tâm mới cảm thấy mình đang nói chuyện

giao tiếp với người bình thường, nàng không tới mức khống chế được bọn họ, làm cho tất cả người

trong thiên hạ này trở thành con rối để nàng thao túng.

Có đôi khi đối với nhân tâm, năng lực có thể tùy ý thao túng này của nàng làm cho chính nàng rất

nhàm chán, giống như một người ở trong một căn phòng chứa đầy đồ chơi, tự mình chơi, những đồ chơi

trong cả căn phòng nàng đều có thể tùy ý bài bố.

Ngày tháng như vậy qua lâu rồi khiến cho Chiến An Tâm cảm thấy, kết giao với những người mình không

nhìn thấu tâm tư càng thêm có ý tứ, ví dụ như nàng không rõ trong lòng Mộ Phong suy nghĩ gì, nhưng



càng nhìn không thấu, nàng càng thích Mộ Phong.

Giống như hiện tại, Chiến An Tâm không thể nhìn thấu mục đích của lão Miêu, nàng lại càng muốn chơi

đùa với hắn, nàng muốn nhìn người này từ

ngàn dặm xa xôi, hao phí hết tâm tư, mạo hiểm những uy hϊế͙p͙ long trời lở đất mang nàng tới đây đến

tột cùng là vì cái gì?

Lão Miêu khoan dung cười cười ý vào nàng đi vào.

"Ngươi không cần cân nhắc quá nhiều, ta chỉ muốn thỉnh ngươi ở lại đây vài ngày thôi."

"Chỉ ở vài ngày sao?"

Chiến An Tâm có chút thất vọng:

"Sinh mệnh của ta không có gì nguy hiểm sao? Ta có cần khẩn trương, đấu trí đấu dũng với ngươi một

chút không?"

"Không cần làm gì, chỉ ở vài ngày, chờ cái bóng của ngươi tìm được ngươi, ngươi có thể đi rồi."

Đối với suy nghĩ của Chiến An Tâm, lão Miêu không biết nên khóc hay nên cười, hắn đợi tới khi nàng

đi vào vỏ sò mới khép nó lại, kết thúc một ngày thật bận rộn.

Đối với một người có tốc độ cực nhanh như hắn, thời gian một ngày có thể làm rất nhiều rất nhiều



điều, hắn có thể đi từ nam tới bắc, từ đông tới tây, người thường căn bản không thể nghĩ được một

ngày này hắn có thể làm bao nhiêu việc.

Mà lúc này, Chiến An Tâm ở bên trong phát hiện cái vỏ sò khổng lồ này cũng không vì khép lại mà trở

nên hắc ám, bên trong có một cái bàn, ở giữa bàn còn để một cái hộp hình vuông khá lớn, bên ngoài

hộp còn chạm rỗng, có từng sợi từng sợi ánh sáng nhàn nhạt phát ra từ những hoa văn

chạm rỗng kia.

Chiến An Tâm đi tới gần, cầm hộ lên, còn chưa phản ứng lại thì đôi mắt đã bị thứ trong hộp làm chói

mắt, quá sáng.

Nàng vội vàng che chiếc hộp lại, ghé vào đỉnh, nhìn xuyên thấu qua những hoa văn, thì thấy, là một

viên dạ minh châu rất lớn.

"Thần kỳ a."

Chiến An Tâm khảy khảy đỉnh hộp, phát hiện đỉnh của nó hoạt động, hoa văn trêи hộp có thể mở rộng

hoặc thu hẹp, nếu mở rộng thì ánh sáng của trong vỏ sò trở nên sáng hơn, hoa văn thu hẹp

lại thì ánh sáng ảm đạm xuống một chút.

Tâm tình chơi đùa của nàng nổi lên, nàng vừa nghịch cơ quan của cái hộp vừa tán thưởng:

"Đây là nơi nào a, thật thần kỳ."
Bình Luận (0)
Comment