130. Tự mình hại mình một dao
"Nhiên Nhiên, sao lại đứng ngoài này?"
Lưu Viện nắm tay Hằng Hằng, hai người đều mặc một bộ quần áo sạch sẽ, bộ dạng Hằng Hằng có chút không cao hứng, nhưng nhìn An Nhiên vẫn lễ phép kêu An Nhiên một tiếng như cũ:
"Dì."
"Nga, vừa rồi Tiểu Mỹ đến tìm ta, cảnh cáo ta nhanh rời đi, cũng không biết nàng ấy muốn làm gì?"
An Nhiên cau mày nói một câu, muốn nói chuyện với Lưu Viện, nàng cảm thấy Tiểu Mỹ có chút không thích hợp, nhưng vừa thấy trong tay Lưu Viện cầm một quyển sổ một chiếc bút thì lại hỏi Lưu Viện:
"Viện tỷ, cầm chúng làm gì a?"
"Vân Đào nói để ta ghi lại một chút vật tư ở phòng an ninh."
Lưu Viện không để lời nói của An Nhiên trong lòng, nắm Hằng Hằng cười một chút:
"Cảm xúc của Tiểu Mỹ có chút không đúng, chốc lát ta thấy nàng sẽ tâm sự cùng nàng, ngươi đừng quản, hảo hảo mang Oa Oa, ở cữ chưa xong thì đối với cả đời người phụ nữ sẽ có ảnh hưởng đấy .... Đúng rồi hôm qua ta quên hỏi ngươi, ngươi có bị thương không?"
An Nhiên sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ đến mình bị Vân Đào ném văng ra ngoài, lúc ấy đau muốn chết, nhưng rất nhanh thì không sao, lắc lắc đầu, thành thật nói:
"Không có việc gì, nhìn hơi đau nhưng không có vấn đề gì."
"Ta đến giờ vẫn còn đau đấy."
Lưu Viện oán hận, vặn vặn eo:
"Bất quá ta cảm thấy tốc độ khôi phục so với trước đây nhanh hơn nhiều, nếu trước mạt thế mà bị người đá bay ra ngoài như vậy, khẳng định muốn nằm ở nhà mười ngày nửa tháng, hiện tại thì, lúc đó còn có thể đi lại, cảm giác đau đớn sáng nay đã nhẹ đi nhiều, ngươi nói có phải vì lực lượng của ta tăng lên hay không?"
"Chắc là vậy."
An Nhiên đánh giá Lưu Viện từ trêи xuống dưới một chút, hiện tại nàng đã biết, mạt thế làm cho rất nhiều rất nhiều người biến thành tang thi, nhưng cũng có một số ít người thức tỉnh năng lượng kỳ dị nào đó, mà người thức tỉnh dị năng thì tốc độ chữa trị thân thể, sẽ nhanh hơn người bình thường một chút.
Chỉ là không biết người thức tỉnh loại dị năng khác nhau, tố chất thân thể có gì bất động hay không, hôm qua An Nhiên bị ném nghiêm trọng hơn Lưu Viện, lúc ấy Vân Đào nện nàng xuống đất, mà Lưu Viện chỉ bị hắn đá bay ra ngoài, bay trực tiếp lên bồn hoa.
An Nhiên nhớ rõ lúc ấy, nàng bò về hướng Oa Oa, ngay cả sức lực nâng tay đều không có, nhưng chỉ trong chốc lát nàng có thể ôm Oa Oa chạy lên xe, đó là bởi vì tốc độ phục hồi của nàng nhanh hơn so với Lưu Viện hay sao? Hay là bởi vì dị năng giục sinh hoa hoa cỏ cỏ của nàng cũng có thể xúc tiến nhanh chóng chữa trị thân thể của mình?
Vốn dĩ thực vật sinh trưởng là một quá trình tràn ngập sinh mệnh lực, nếu nàng có thể làm thực vật hoa cỏ lớn lên, thì vì sao lại không thể chữa trị cho thân thể của mình khi bị hao tổn chứ? Đột nhiên An Nhiên ngộ ra.
Nàng cảm thấy có khả năng mình thức tỉnh một dị năng so với dị năng lực lượng càng thêm khó lường.
Lại nói với Lưu Viện vài câu, thì thang máy đến, trong lòng An Nhiên nhớ thương dị năng của mình nên đã sớm đem việc Tiểu Mỹ vừa rồi quên không còn một mảnh, chờ hai mẹ con Lưu Viện đi phòng bảo vệ, An Nhiên trở về nhà mình, ngồi xuống ghế sô pha, rút dao của Chiến Luyện từ eo ra, nghĩ nghĩ, lấy hết can đảm, dùng lưỡi dao sắc bén cắt một đường vào ngón tay mình.
Máu đỏ tươi chảy xuống, dưới ánh mặt trời gần cửa sổ sát đất chiếu vào ánh lên một tầng ánh sáng màu cam đỏ, nếu ngẫu nhiên nhìn liếc qua, cũng ánh lên chút màu xanh lá cây.
Nhưng chuyện này không quan trọng, quan trọng là nàng tự mình hại mình một dao sâu đến tận xương, đau muốn chết a a a!