Phảng phất như A Văn có nghi hoặc rất lớn đối với vấn đề này.
Lời nói của hắn làm cho Trầm Lam sửng sốt, nàng cầm chiếc màn thầu trêи tay đã đưa lên miệng, nhưng
ăn cũng không được, mà không ăn cũng không phải, cơ tim có chút tắc nghẽn nói:
"Hứa tiên sinh, đây là đang nói ta không giống con gái sao?"
"Không, ý của ta là, ngươi so với những người con gái khác thì càng kiên cường hơn."
Hứa A Văn lắc đầu, thấy vẻ mặt khó hiểu của nàng, hắn nói tiếp:
"Phái nữ của Bách Hoa thành ngươi cũng đã gặp qua đi, không có người nào giống như ngươi cả, thoạt
nhìn như này sẽ rất mệt."
Trong nhận thức của hắn, toàn bộ phái nữ bao gồm An Nhiên, Chiến An Tâm đều rất có nữ tính, đứng ở
bên người đàn ông, như chim nhỏ nép vào người, vẻ mặt kiều thái, gặp gỡ việc lớn gì ví dụ như huyết
tẩy căn cứ, giết người phóng hỏa đều đứng một bên, chờ đàn ông làm xong.
Thậm chí ngay cả Tiểu Bạc Hà cũng vậy.
Không có người nào sẽ cướp việc của đàn ông nên làm để làm cả, như huyết tẩy cả căn
cứ, hay giết người như ma, hoặc mang theo đội tiên phong đi tới bờ đông này vật lộn chém giết với
đàn động vật biến dị.
Đây vốn dĩ đều là chuyện một người đàn ông phải làm, nhưng Trần Lam lại đều đang làm.
Mà thời khắc duy nhất nàng nữ tính đó là lúc cởi hết quần áo đứng trước mặt hán, thấy hắn chậm chậm
không chạm vào nàng thì nan kham quay đầu đi chỗ khác.
Nàng lệch đầu sang một bên như vậy, lại cực kỳ mỹ lệ.
Trần Lam nghĩ nghĩ gì đó nhìn Hứa A Văn ngồi trước mặt mình, nàng cắn một miếng màn thầu mới nói:
"Đại khái là bởi vì nghĩa phụ chỉ nhận nuôi một đứa con gái như ta đi."
Lúc nàng nói lời này, ngữ khí của nàng không tự giác mà có chút có lệ, thấy Hứa A Văn không tin,
nàng thở dài nói:
"Cũng có thể là do hoàn cảnh sinh sống từ nhỏ của ta."
"Ồ? Ngươi sinh trưởng trong hoàn cảnh như thế nào? Không phải từ nhỏ ngươi đã được thủ lĩnh căn cứ
nhận nuôi hay sao?"
Hiển nhiên, Hứa A Văn cảm thấy hứng thú đối với đề tài này, hắn đuổi theo hỏi Trần Lam.
Mà vốn dĩ, Trần Lam không tính toán trả lời hắn thấy hắn hỏi, nàng rũ mắt, nhìn chiếc màn thầu
trong tay, đầu ngón tay khẽ bóp một cái, chiếc màn thấu trắng tính bị đè bẹp một chút, nàng nhẹ
giọng nói:
"Khi còn nhỏ, ta sinh ra và lớn lên trong một đoàn đội cực kỳ bình thường, sinh hoạt ở nơi đó khác
hoàn toàn với sinh hoạt trong Bách Hoa thành của các ngươi."
Nàng vẫn còn nhớ như in hình ảnh mà Chiến An Tâm đưa vào trong đầu mình, là thiên đường của mỗi đứa
nhỏ, bất quá tỉ lệ sinh đẻ trong Bách Hoa thành quá thấp, mỗi đứa trẻ được sinh ra đều là bảo bối
được ba mẹ nâng niu trong lòng bàn tay.
Ngay cả không ở trong Bách hoa thành mà chỉ là thành trì, căn cứ phụ thuộc của Bách hoa thành
mọi người có ăn thịt biến dị, ɖu͙ƈ vọng trở nên điên cuồng những người đó vô pháp khống
chế được nửa người dưới mà chế tạo ra không biết bao nhiêu đứa nhỏ, nhưng những đứa trẻ được sinh
ra vẫn trải qua những ngày tháng cực kỳ hạnh phúc, áo cơm không lo.
Mà Trần Lam, nàng không giống, nàng được sinh ra ở tầng chóp đáy của đoàn đội, là một đứa bé gái,
vừa mới sinh ra đã bị chính cha mẹ mình dìm vào trong nước, họ tính toán giết đi.
Bởi vì không thể nuôi dưỡng, mà trẻ sơ sinh vừa mới được sinh ra đã bị chết chìm ở phương Bắc này
có rất nhiều, Trầm Lam chỉ là một trong số đó, không đáng kể.
Nhưng mà, nàng ở trong nước lại chưa chết, bởi vì nàng là dị năng giả hệ kim, vừa mới sinh ra đã
trở thành dị năng giả.
Sức sinh sản của người phương Bắc quá lớn, mười mấy, hai mươi thai nhi có thể sinh ra 1 dị năng giả
đã là không tồi, một gia đình nào đó có thể sinh ra 1 dị năng giả thì toàn bộ tài nguyên của gia
đình đó hẳn là sẽ được cấp phát và tiêu phí cho đứa trẻ kia.
Cứ như vậy, Trần Lam lại được cha mẹ vớt ra từ trong nước, nuôi nấng tới 2-3 tuổi, rồi bán cho Trần
Triều Hỉ khi hắn đi ngang qua.