Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

Chương 246


Lôi Giang vội vàng điều động dị năng đào một cái hồ lớn khá sâu, chôn đám tang thi xuống hố sâu đó, dùng đất đá chôn xuống, sau đó mới bước vào công viên thả ra xiềng xích đang trói buộc đám thuộc hạ rồi đi lên trà trang.

Những người phụ nữ trên núi nhỏ không có việc gì, nhưng tất cả đều đã mặc quần áo, quy quy củ củ tụ lại một chỗ, thấy Lôi Giang trở về mỗi người đều trầm mặc không lên tiếng.

Trên mặt đất có mấy thi thể đã lạnh ngắt, đó đều là thuộc hạ của Lôi Giang.


Dưới sự truy vấn của Lôi Giang từ miệng mấy người thuộc hạ và mấy người phụ nữ, hắn biết được ngọn nguồn sự việc.

Vào thời điểm ban ngày hôm nay, có một nhân vật vô cùng lợi hại muốn đi vào tìm kiếm một người, nhưng bị thuộc hạ của Lôi Giang canh giữ ngoài chiến hào châm chọc vài câu, bọn họ nói, hiên tại làm gì còn nữ nhân không bị chà đạp? Bảo người nọ đừng tìm, đến đây gia nhập cùng bọn họ, trong sơn trang này của bọn họ có rất nhiều nữ nhân, cái loại chờ hầu hạ nam nhân.

Người nọ liền nổi giận, trực tiếp vọt vào, đi một đường như chỗ không người, xông lên trà trang, tìm kiếm từng gian phòng một, nhìn từng người phụ nữ một.

Mà những nam nhân đã chết dưới mặt đất là mấy người đang ở trong phòng đánh nữ nhân, mấy người này ngày thường thủ đoạn chơi đùa với nữ nhân có chút biến thái, phương pháp chơi đùa đến Lôi Giang cũng không nhìn được.

Bất quá lúc Lôi Giang còn ở đây, họ còn hơi chút thu liễm, Lôi Giang một khi không ở, những người này muốn biến thái như thế nào thì làm như thế ấy, dù sao cách sử dụng của nữ nhân ở mạt thế, chỉ dùng để chơi, đoàn người sống sót này không ai quản bọn họ cả.

Lúc này bọn họ coi như gặp một người nam nhân đứng đắn, phảng phất như hắn không nhìn được sự tình dơ bẩn đó, mấy người nam nhân còn đang hi hi ha ha, đã bị nhân vật vô cùng lợi hại kia dùng phi dao hình tròn giết chết, bị giết một cách nhanh chóng sạch sẽ.

"Như vậy, thật là một người đứng đắn."

Lôi Giang ngồi trên ghế ở đại sảnh, nhìn đống thi thể đặt dưới chân, ánh mắt lạnh xuống, hai ngón tay vân vê một chiếc lá cây, khuôn mặt chữ điền nhấc lên, nhìn một đám người đang đứng trước mặt, những người đó là đám thuộc hạ vừa được tháo xiềng xích, cười lạnh nói:
"Ta không thích các ngươi làm như vậy, có như việc ngày hôm nay, thật ra xứng đáng."
Tuy rằng Lôi Giang cũng chơi đùa với nữ nhân, nhưng còn chưa tới trình độ cưỡng bách hay đánh họ, thân là lão đại của đoàn người sống sốt này, có nữ nhân vì sinh tồn, vì nịnh bợ hắn mà chủ động bò lên giường, hắn cũng không cự tuyệt, nhưng có những nữ sinh trời sinh là trinh tiết liệt nữ, không muốn bò giường, Lôi Giang cũng không miễn cưỡng.

Những nữ nhân ở đây, kỳ thật Lôi Giang cũng không có cưỡng bách họ làm gì, sở dĩ các nàng đi trên con đường trở thành nơi phát tiết của nam nhân trong đoàn thì phải nói thế nào nhỉ, nguyên nhân rất lớn ở đây có thể do chính bọn họ tự nguyện.

Cụ thể tự nguyện như thế nào cũng không thể nói rõ, có người chút đồ ăn dụ hoặc, có người hơi chút hù dọa, các nàng liền luân hãm, thực sự cũng không thể hoàn toàn trách nam nhân được.


Nhưng những thuộc hạ của hắn lại không phải mỗi người nghĩ giống hắn, lúc Lôi Giang còn ở, những người đó có thể bị ước thúc nhưng một khi Lôi Giang không ở, không cần nghĩ cũng biết những người phụ nữ trong đoàn sẽ bị cưỡng bách đến trình độ nào.

Nói một câu không dễ nghe, Lôi Giang cảm thấy, mấy người đánh nữ nhân kia bị giết cũng xứng đáng!
Nhưng nữ nhân sao, ở mạt thế rốt cuộc chỉ là thứ vô dụng, Lôi Giang tuy rằng không làm sự tình miễn cường nữ nhân, nhưng hắn cũng không quá ngăn cản các nam nhân làm điều đó, ở thế đạo này, phảng phất như nữ nhân chỉ có tác dụng như vậy thôi.



Bình Luận (0)
Comment