Triệu Như lại cười, đứng yên tại chỗ nhìn An Nhiên, đôi tay lại đưa ra sau, cúi người:
"Bởi vì, ta không phải dị năng giả lực lượng, ta là dị năng giả hệ thủy."
An Nhiên mở to hai mắt nhìn, nhìn cái người lộ ra sự quỷ dị, rồi lại dị thường
thẳng thắn, một câu An Nhiên cũng không nói lên lời, nàng lại nghe Triệu Như nói:
"Hơn nữa ta cũng biết, ngươi là dị năng giả hệ mộc."
"Ngươi...." Hiện tại đầu óc của An Nhiên tựa hồ đang tiếp thu quá nhiều lượng tin tức, nàng chần
chờ hỏi:
"Làm sao ngươi biết được, Lôi Giang nói hay sao?"
Không có đạo lý a, Lôi Giang gặp người liền nói vậy không sợ dị năng của An Nhiên bị đoàn đội biết
được hay sao?
"Không, không phải Lôi Giang, là Chu Tường nói a.." Triệu Như nhún vai.
"Rất có ý tứ đi, Lôi Giang trăm phương nghìn kế dấu diếm thân phận của ngươi, Chu Tường lại sớm
đoán được, ngươi kia cũng trầm ổn, bất qua cũng có lúc lỡ lời, ta nghe qua liền biết
được."
Cho nên lúc trước khi còn ở bên ngoài chướng ngại trước khi vào thôn Thiết Ti, là Lôi
Giang muốn lợi dụng Triệu Như, để nàng ta tiếp cận An Nhiên, ôm đi con gái nàng, đạt mục đích khống
chế An Nhiên, nhưng lại không biết An Nhiên thoạt nhìn chất phác, nhưng cũng thập phần
thông minh, căn bản không cho Triệu Như ôm đứa nhỏ.
Nhưng đây cũng không phải điểm Triệu Như cảm thấy có ý tứ nhất, có ý tứ nhất là, Lôi Giang biết An
Nhiên là dị năng giả hệ mộc, nhưng lại không biết Triệu Như là một trong những dị năng giả
hệ thủy hiếm có, mà An Nhiên biết được Triệu Như là dị năng giả hệ thủy nhưng
không biết Lôi Giang là dị năng giả hệ thổ.
Hệ thủy a, địa vị ở xã hội hiện tại, càng quý giá hơn so với hệ mộc a!
Rốt cuộc những người còn sống sót, hiện tại có thể ăn những vật tư từ trước khi mạt thế còn dư lại,
chịu đói mấy ngày cũng có thể, nhưng nước thì một ngày đều không thể thiếu.
Điểm này cực kỳ trái ngược, Lôi Giang mang Triệu Như và Triệu Thiến Dung đến huyện
thành, mục đích của hắn rất rõ ràng chính là muốn An Nhiên dị năng giả hệ mộc này, hắn
trăm phương nghìn kế để đoạt dị năng giả hệ mộc và hệ thủy, lại trăm triệu không nghĩ
đến, Triệu Như, một dị năng giả hệ thủy cứ như vậy sống ở dưới mí mắt của hắn!
Cẩn thận, dấu đi dị năng của mình, bảo hộ người thân duy nhất, Triệu Như là một người trong lòng có
khe rãnh.
Nhưng mục đích của Triệu Như cũng rất mơ hồ nhìn dáng vẻ này lập trường của nàng ta
không rõ.
An Nhiên nhìn kỹ Triệu Như, chậm rãi, gằn từng chữ:
"Ta sửa chủ ý rồi, sẽ không để ngươi làm phẫu thuật cho Tiểu Bạc Hà nữa, ngươi rất nguy hiểm."
Nói xong, An Nhiên vòng qua Triệu Như, đi về phòng bệnh mà Oa Oa đang ở, Triệu Như ở sau lưng An
Nhiên thình lình nói:
" Không, ta không nguy hiểm, ta nói cho ngươi ta là dị năng giả hệ thủy, chính là thành ý quy phục
của ta."
An Nhiên quay đầu lại, một bàn tay vẫn còn nắm ở then cửa, nhìn Triệu Như.
Trong phòng bệnh, Triêu Bạc Hà đang đứng ở cửa với khuôn mặt xám trắng, cách âm của
bệnh viện này phi thường kém, cách có một cánh cửa mỏng mà thôi, không gây trở ngại gì việc
Tiểu Bạc Hà nghe được câu chuyện ở ngoài cửa.
Đứa nhỏ mặt vô tiểu tình xoay người, đón lấy ánh mắt quan tâm của Hằng Hằng, đột nhiên, nàng dùng
tay hung hăng đánh vào bụng mình một cái,
Hằng Hằng hoảng sợ, chạy nhanh đến trước mặt Tiểu Bạc Hà, vẻ mặt lo lắng, rồi trầm mặc nhìn nàng.
"Mặc kệ trong bụng ta là cái gì, ta không thích nó!"
Vẻ mặt Tiểu Bạc Hà phẫn hận, nàng không thích việc mình mang lại nhiều phiền toái như vậy cho
An Nhiên, không thích An Nhiên vì chuyện của nàng, lãng phí nhiều thời gian như vậy, mặc kệ
trong bụng nàng là đứa nhỏ hay là một cái u nang, chỉ cần nó làm An Nhiên cảm thấy khó xử, tất cả
Tiểu Bạc Hà đều không thích!