Cho nên nếu là đội ngũ chính thức đi phía trước kéo theo một đại đội người như thế này mà nói, mặc
dù đi đường quốc lộ nhưng tốc độ cũng nhanh, phỏng chừng có mấy đoàn người sống sót đi trước có thể
đã tiến vào Tương thành rồi.
Mà ở quốc lộ, một mảng lớn người sống sót đang ngồi ở ven đường, họ đã đuổi kịp đoàn người, Trương
Bác Huân trực tiếp lái xe đi tìm Đường Kiến Quân.
Mấy người Chiến Luyện thì ở phía sau, giải quyết vài ba con chuột theo đuôi, đương nhiên thuận
tiện tiếp ứng lục tục vài người sống sót đuổi kịp.
Trời lại dần dần tối, vài người còn sống sót ở ven đường bắt đầu tụm năm tụm ba trở lại trong xe,
họ chuẩn bị qua đêm hay tiếp tục đi phía trước, phải xem những chiếc xe ở phía trước như thế nào.
Bên cạnh xe, có một ông lão gầy trơ xương nắm theo một đứa nhỏ đang khóc sướt mướt xin ăn, mọi
người nguyên bản còn hi hi ha ha, gặp gỡ cảnh như vậy lập tức đều lạnh mặt, đóng chặt cửa xe, mặc
cho những người đáng thương kia gõ cửa như thế nào cũng không mở.
Khi họ tới cạnh xe của An Nhiên, nàng ôm Oa Oa đóng cửa sổ xe lại, Chiến Luyện đi giết lũ chuột trở
về, nhìn được vẻ khó chịu trêи mặt An Nhiên, liền hỏi:
"Ngươi muốn cho bọn họ chút gì ăn?" "Ngươi có cho không?"
An Nhiên xoay đầu, nhìn Chiến Luyện, hắn rùng mình lắc đầu, nàng nở một nụ cười bất kham nói:
"Ta cũng sẽ không cho."
Trong lòng khó chịu thì khó chịu nhưng đây là mạt thế, không phải thiên tai hay nhân họa gì, trước
khi làm việc gì, cần phải cẩn thận.
Đặc biệt là khi mình đưa ra thiện ý, càng phải cẩn thận hơn.
Trước khi mạt thế, có rất nhiều người già và trẻ nhỏ, bị người khác khống chế sau lưng họ có hẳn
một tổ chức, mà người có thể sinh tồn ở hoàn cảnh mạt thế như thế này còn đuổi kịp được
đội ngũ người sống sót như vậy khẳng định là tổ chức rất có bản lĩnh.
Nói theo cách khác, những người già và trẻ nhỏ chân chính không có năng lực sinh tồn cũng như bất
luận năng lực chiến đầu nào đã sớm bị vứt bỏ trong thôn Thiết Ti tự sinh tự diệt rồi.
Để sinh tồn chính là tàn khốc như vậy, giống như An Nhiên lúc trước thân là một sản phụ, mang theo
một đứa trẻ sơ sinh mới đẻ không bao lâu, có bản lĩnh ba lần bốn lượt bò ra được từ đàn tang thi
thì những người già và trẻ nhỏ kia kém nàng ở chỗ nào vậy?
Cho nên nhật tử của bọn họ làm sao có thể như vậy, làm sao phải đến nông nỗi cầu xin thức ăn, không
phải có người thao túng bọn họ mới là lạ a, mà những người này cũng nên nghĩ lại một chút, vì cái
gì chính mình sẽ rơi vào hoàn cảnh phải đi ăn xin?
Tuy rằng An Nhiên minh bạch đạo lý này, nhưng nàng là một người mẹ, nhìn đến những đứa trẻ đứng
dưới gió lạnh, mặc quần áo ngắn tay, hai chân trần trụi, khóc lóc kêu la vì đói, trong lòng nàng
không thể không khó chịu, nàng suy nghĩ, nếu lúc này có một cái thánh phụ hay thánh
mẫu gì đó nguyện ý quan tâm đến chuyện này một chút, tất nhiên nàng sẽ quạt gió
thêm củi một phen.
Triệu Như trong xe cứu thương phía sau đi xuống, cầm một chút kẹo, đưa cho một đứa nhỏ, nháy mắt,
nàng bị vài người già và trẻ nhỏ vây quanh, Triệu Như rất có kinh nghiệm lui về sau hai bước, lập
tức Lương Tử Ngộ đi lên, mang theo mấy người đàn ông, ôm mấy đứa nhỏ lên, đếm một chút đại khái có
khoảng 5-6 đứa.
An Nhiên ngồi trong xe nhíu mày, nhìn Triệu Nhe, không biết nàng ấy muốn làm gì, vừa
vặn, Triệu Như phát kẹo xong, đi đến cạnh xe An Nhiên, gõ gõ cửa sổ xe, đợi An Nhiên hạ cửa kính
xuống, nói:
"Ta đi tìm Đường Ti Lạc, nhìn xem có thể câu thông với nàng ta hay không, để nàng ta đi quản quản
mấy đứa nhỏ này, xem phải xử lý như thế nào, giúp ta chiếu cố bà cô của ta."