Khi ăn no căng rồi bộ rễ thực vật có gai nhọn kia ở dưới thổ nhưỡng bắt đầu tách ra, mỗi cây đều tự
chủ hấp thu phần dưỡng chất của mình, gai nhọn
cũng chui từ dưới đất lên, đâm vào rồi ăn huyết nhục của đám rắn biến dị bò ngang qua để lại trêи
nền đất lớp da rắn bao bọc bộ xương cốt và tinh hạch.
Sau đó tinh hạch bị Tiểu Bạc Hà dùng dị năng cách không nhặt lên, cho An Nhiên.
An Nhiên ngồi trong xe, nơi nơi phát "đường", bởi vì chỉ vận chuyển dị năng cho thực
vật có gai nhọn biến dị nên chỉ cần một chút là đủ, giống như dỗ dành một đứa trẻ, năng lượng dị
năng dùng cũng không cần nhiều vì vậy tinh hạch còn lại cũng không ít.
Lại thấy mấy người Chiến Luyện vừa chém giết vừa lấy tinh hạch, rất nhanh tinh hạch đã
hao hết, An Nhiên liền giao Oa Oa cho Tiểu Bạc Hà ôm, còn mình thì cầm thùng nhỏ chứa đầy tinh
hạch, mở cửa xe ra, đặt trêи nóc xe, dưới chân Chiến Luyện.
"Mau đi vào, đừng xuống xe!"
Chiến Luyện cúi đầu, đầu mày chứa đầy lệ khí. "Bên ngoài rất hỗn loạn!"
"Không việc gì, ta không chạy loạn."
An Nhiên đứng ở phía dưới, ngẩng đầu nhìn Chiến Luyện, cười, gió lạnh phất qua mái tóc ngắn của
nàng, biểu tình trêи khuôn mặt rất đẹp, Chiến Luyện cúi đầu nhìn nàng, lệ khí bên trong ánh mắt
giảm bớt không ít, hắn hạ eo, vươn một bàn tay về phía An Nhiên.
Nàng cầm lấy tay hắn, sau đó được Chiến Luyện nhắc lên, đứng trêи nóc xe bên người Chiến Luyện,
nhìn cảnh tượng hỗn loạn bên ngoài.
Vô số phi dao đang xoay tròn bay múa chung quanh bọn họ tạo thành một vòng phòng hộ, trong
không khí phát ra những tiếng "ong ong" nặng nề, bên ngoài vòng phòng hộ những chiếc phi
dao nhỏ cắt chém đóng đinh đám rắn biến dị đầy đất.
Sau xe, Vân Đào xuống xe tải, sau đó vài người Lương Tử Ngộ cũng đi xuống ở phía cuối cùng là Lạc
Phi Phàm, hắn cũng đang đứng ở trêи nóc xe, phóng hỏa cầu khắp nơi, hỏa cầu kia nện xuống
đường quốc lộ, tạo thành một ngọn lửa dài bất diệt đốt cháy thân thể đám rắn biến dị.
Đám rắn này cũng có chút khó giết, chúng có lớp da khá dày giống như đám mèo chuột
biến dị, không phải dụng cụ cắt gọt bình thường là có thể đâm thủng, nhưng Lạc Phi Phàm và Chiến
Luyện không phải đèn cạn dầu, Vân Đao và Lương Tử Ngộ càng không phải dị năng giả lực lượng bình
thường.
Nhìn dáng vẻ kia, dị năng lực lượng của bọn họ lại thăng cấp, chỉ cần bắt được bảy tấc của những
con rắn biến dị này, tay không là có thể vặn gãy đầu của chúng, có thể rút được đầu chúng mang theo
cả xương sụn ra khỏi thân rắn.
An Nhiên nhìn thấy được, kỳ thật dị năng giả lực lượng cũng rất cường hãn,
Chỉ là bọn họ nếu có một lớp áo giáp phòng hộ khỏi bị rắn cắn đó là tốt nhất.
Lại nhìn về phía Tương thành nơi những người sống sót khác đang tụ tập, nguyên bản lúc nhóm người
An Nhiên tới đây, những người này cũng đang chiến đấu với đám rắn biến dị rồi, giờ có đám người
Chiến Luyện giúp đỡ, đại chiến giữa người và rắn lại càng thêm kịch liệt, có người trêи thân treo
đầy rắn, chạy khắp nơi kêu lên thảm thiết, có người thì dùng tay không tóm lấy lũ rắn nhìn bộ dạng
như không biết sợ là gì, cũng có người trốn tránh trong xe, khóc lóc kêu gào không dám đi ra ngoài.
Nhân sinh trăm thái, đều trình diễn ở nơi này.
Mà An Nhiên có thể làm gì sao? Nàng tiếp tục phát đường cho đám thực vật biến dị, dần dần, chúng
mọc thành một mảng lớn, có thể thay An Nhiên và Chiến Luyện bảo vệ cho một phương!
Chiến Luyện đứng trêи nóc xe cúi đầu nhìn An Nhiên đã ngồi xuống dưới chân, sau lại quay đầu nhìn
một mảnh nhỏ tiên nhân cầu biến dị sau lưng hai người, hắn không nói chuyện, chỉ xoay chuyển góc độ
phòng thủ trọng điểm sang hướng khác, đem sau lưng giao cho An Nhiên phòng thủ, công kϊƈɦ của phi
dao trọng điểm ở trái phải và phía trước.
Bởi vì tiên nhân cầu biến dị của An Nhiên phát triển quá nhanh, chỉ trong thoáng chốc bên cạnh quốc
lộ đã trải dài một mảnh thực vật lớn nhỏ như những quả bóng cao su màu xanh có đầy gai nhọn, dần
dần Vân Đào cùng đám người Lương Tử Ngộ liền rảnh tay.