"Ai nha nha, để ta ngồi, để ta ngồi."
Người đàn ông ăn mặc kiểu punk style bi phẫn tháo ra chiếc kính râm đã bị vỏ đạn va vào vỡ nát, ném
đi!
Sau đó đặt ʍôиɠ ngồi xuống ghế gấp ở bàn cơm dã ngoại, hắn nhìn thấy Triệu Như đang phát nước,
tròng mắt chuyển một cái, quay đầu nhìn về phía thủ hạ của mình, đó là một người thanh niên
mặc một chiếc áo tím theo kiểu rock and roll.
"Trêи xe chúng ta không phải còn mấy bao mì gói hay sao? Đến đến đến, mang hết ra đây, nấu cho mọi
người ăn đi."
Sau đó hắn lại nhìn về phía Lạc Phi Phàm, giống như rất quen thuộc hô lên: "Huynh đệ a, cho mượn
chút lửa đi, ta mời các ngươi ăn mì gói!"
Lạc Phi Phàm ném ra một hỏa cầu lớn, xoay người cười hì hì giống như xem náo nhiệt, lấy ra từ trong
cốp xe một chiếc nồi, để Triệu Như thả đầy nước, đun một nồi nước sôi sau đó bê tới trước mặt người
đàn ông kia.
Người kia chỉ huy vài người trong nhóm của hắn, nấu cho đám người An Nhiên một bát mì gói, bàn tay
thô tráng vân vê chiếc nĩa nhựa, vừa ăn bát mì nóng hầm hập, vừa bắt chuyện với Lạc Phi Phàm.
Lạc Phi Phàm rất có năng khiếu trong việc giao tiếp, trong thoáng chốc, đã xưng huynh gọi đệ với
người kia, dưới sự hòa giải của Lạc Phi Phàm, mọi người đều đã biết, nhóm người kia không phải là
một ban nhạc.
Trước mạt thế họ đều là người từ các ngành sản xuất khác nhau, tham gia một nhạc hội lớn ở phía
nam, cho nên mỗi người đều ăn mặc theo style như vậy, sau đó mạt thế đến, nhạc hội âm nhạc có mấy
vạn người tham gia chỉ còn dư lại có mấy chục người sống sót như vậy.
Những người còn sống sót trong nhạc hội cứ thế liền rối rắm ở bên nhau, dưới sự dẫn dắt của người
đàn ông kia, đầu tiên là bảo vệ được một tòa nhà, sau đó vật tư trong tòa nhà dần cạn kiệt, mắt
thấy tang thi lại càng ngày càng lợi hại, họ liền lái xe chuẩn bị đi về phía Bắc, đi tìm Ngạc Bắc
được quảng bá.
Người đàn ông cầm đầu mặc kiểu punk style kia tên là Vương Uy.
Nga, trong đội ngũ của bọn họ cũng có một dị năng giả hệ thủy, là một người phụ nữ,
là bạn gái của Vương Uy, tên là Từ Lệ Nhi, chính là người ngồi ở ghế phụ trong xe Jeep mà Vương uy
điều khiển, nàng mặc một áo khoác da, có đeo khoen môi, đang đánh loại son màu đỏ đậm kia.
Nhìn phong cách đội ngũ này cũng không phải người đàng hoàng, An Nhiên không chủ động
đi tới xem náo nhiệt, đối phương cũng không giống như người từng trải, Triệu Như nhìn Từ Lệ Nhi kia
rồi tới bên người An Nhiên, thấp giọng nói:
"Rất giống con nhím."
"Ân, nhìn dáng vẻ cũng không dễ tiếp xúc."
An Nhiên ôm Oa Oa xoay người lại, đưa lưng về phía Từ Lệ Nhi đang đánh son, nói khẽ với Triệu Như:
"Ta thấy ý của Vương Uy kia là, muốn đi cùng chúng ta thành một đội ngũ."
Triệu Như nhún nhún vai, nói với vẻ không sao cả:
"Ta thấy thực lực của bọn họ cũng không yếu, chỉ cần không kéo chân sau là được."
"Nói xong, Triệu Như đi về hướng cạnh đường quốc lộ, nhìn phía ngoài rìa xi măng, chỗ nền đất nơi
Cầu Gai Béo mọc đầy kia, quay đầu hỏi:
"Thực vật này của ngươi còn muốn nước không?" "Ngươi tưới đi, ta nhìn ngươi có vẻ rất nhàn rỗi a."
An Nhiên nhún nhún vai, sau đó dặn dò Triệu Như một tiếng:
"Chúng nó có sự yêu thích riêng, đừng chạm vào chúng, chọc giận chúng ta cũng không làm gì được
đâu."
"Nói giống như, chúng không phải do ngươi tạo ra a."
Triệu Như bĩu môi, nhưng vẫn cách đám Cầu Gai Béo đó xa một chút, nhìn chúng không chớp mắt, người
không chú ý căn bản không phát hiện được, từ lúc nào mà hai bên đường quốc lộ có thể mọc ra nhiều
Cầu Gai Béo như vậy, nhưng Triệu Như biết, khẳng định đây là do An Nhiên làm ra.
Nàng chọn được một đội ngũ quá tốt, cho nên càng phải tăng thêm thực lực của chính mình mới có thể
xứng đáng là một thành viên trong đội ngũ như vậy.