Nhưng, tang thi vị giác da đồng ở phía cuối quốc lộ còn chưa có tới thì một đám chuột biến dị không
biết từ đâu ra đã xông tới trước, năng lực sinh sản của chúng phi thường nhanh, một con chuột mẹ
trưởng thành, to giống như một con hổ nhỏ, một bụng có thể sinh ra hơn một trăm con chuột con.
Những con chuột con đó cái gì cũng ăn, chúng bò lên cây ăn lá ăn cành, bò xuống đất, ăn rễ ăn sâu,
trong thoáng chốc đã có thể lớn lên, nhìn tốc độ lớn kia, giống như đang thổi bong bóng.
Bất quá có lẽ do Tương thành có người nào đó hoặc do nhân tố nào đó, vẫn luôn tận sức giải quyết
đám chuột biến dị này, năng lực sinh sản của chúng bị ức chế, không sinh sôi nảy nở trong Tương
thành, sau đó bởi vì đội ngũ của Đường Kiến Quân đi vào Tương thành, làm cho nhân tố
vốn ức chế đám chuột biến dị này không xuất hiện nữa.
Cho nên vừa vặn đám người An Nhiên tiến vào Tương thành đám chuột biến dị này bạo phát
thành chuột triều.
Mấy người Chiến Luyện vội vàng giết chuột ở cửa chính của trung tâm thương mại, chuột
rất nhiều, ăn cũng nhiều, An Nhiên đóng cửa hông của tòa nhà lại, kéo xe lắc có Oa Oa ở trêи đi vào
bên trong một chút, sau đó đứng bên trong cửa kính, nhìn mấy con chuột dần dần tới gần ở bên ngoài.
Cầu Gai Béo là thực vật biến dị, không cần sự khống chế của An Nhiên chính nó cũng
duỗi toàn bộ gai nhọn trêи thân đi chọc vào da thịt của đám chuột kia, gai của nó càng thêm cứng
rắn, mặc dù da lông của đám chuột con kia cũng rất cứng rắn, rậm rạp nhưng một khi đã đụng phải Cầu
Gai
Béo thì giống như trái cây động vào gai nhím, bị đám gai giữ chặt không thể nhúc nhích.
Nhưng tốc độ của đám chuột nhỏ kia rất nhanh, tuy rằng Cầu Gai Béo có thể đi lại được nhưng bản
thân nó là thực vật, đối với thổ địa có một bản năng trời sinh không muốn xa rời, nó mới lười đứng
lên từ thổ địa để đuổi theo đám chuột biến dị đang chạy tán loạn khắp nơi kia a.
Dị năng của An Nhiên tựa hồ vẫn không thể khống chế được thực vật bình thường trong Tương thành
này, nàng chỉ có thể vẫn luôn phát đường cho Cầu Gai Béo, thuận tiện rút ra con dao quân
dụng ở eo, chờ những con chuột kia phá vỡ cửa kính, nàng liền tử chiến với đám chuột đang lao
tới.
Triệu Như vội vàng chạy xuống tầng 1, Từ Lệ Nhi đuổi theo sau, chờ đến khi Triệu Như chạy tới bên
người An Nhiên, An Nhiên kêu lên:
"Nâng đồ nào đó nặng một chút lại đây, trước tiên phải lấp kín cửa hông." Chỉ cần đám chuột biến dị
kia không vào được thì Cầu Gai Béo có thể ăn nhiều một chút đi, ăn càng nhiều thì tốc độ sinh
trưởng của Cầu Gai Béo càng nhanh, đến lúc đó mặc dù chuột có nhiều như thế nào thì cửa hông này
đều có thể thủ được.
Triệu Như gật đầu, phóng tầm mắt tình kiếm đồ vật nào nặng một chút, Từ Lệ Nhi thì đứng tại chỗ sắc
mặt nôn nóng nói"
"Chúng ta làm sao có thể thủ được? Gọi đám đàn ông ở cửa chính tới đây đi."
"Bọn họ cũng đang vội, đừng liên lụy bọn họ."
An Nhiên nghiêng đầu nhìn thoáng qua nàng ta, lại nhìn thoáng về phía cửa chính, toàn bộ chủ lực
công kϊƈɦ của đám chuột này chính là phía cửa chính nơi bọn người Chiến Luyện đang chắn, từng con
chuột to như con hổ giống như thủy triều tràn tới, cả lỗ tai đều là tiếng kêu chi chi chi chi của
chúng.
Hiện tại ai có thời gian để rút về thay các nàng phòng thủ cửa hông chứ? Tốt nhất là đừng phân tán
sức chiến đấu của bọn người Chiến Luyện, chỉ cần cho Cầu Gai Béo một chút thời gian, An Nhiên tin
tưởng nó có thể bảo vệ cho cả một cái cửa hông tuy rằng khá nhỏ này.
Từ Lệ Nhi lại tràn đầy phẫn nộ nhìn An Nhiên mà quát lên:
"Đã vào thời khắc này rồi, ta không rõ ngươi đang làm cái gì? Là muốn biểu hiện
trước mặt ta cái gì gọi là "Vi mẫu tắc cương" hay sao? Nếu cái "cương" của ngươi là dùng ở nơi
này, thì đã làm ra vẻ đủ rồi, ta chưa từng gặp qua người đàn bà nào rác rưởi lại không biết tự
lượng sức như ngươi, tam quan của ngươi có vấn đề hay sao?"