Khi đi xuống cửa lớn của tòa nhà, nhìn đến một chiếc xe đang chậm rãi đi về phía này từ trong nội
thành ra, thân xe bị va chạm bóp méo đến lung tung rối loạn, trêи thành xe còn lưu lại một chút tàn
dư của chất lỏng xanh xanh đỏ đỏ, xe đỗ lại trước mặt An Nhiên, lộ ra khuôn mặt anh tuấn soái khi
của Trương Bác Huân trêи ghế lái.
Tươi cười trêи mặt An Nhiên chậm rãi biến mất vô tung, nhìn biểu tình không thoải mái
trêи khuôn mặt Trương Bác Huân, ngược lại có một loại trầm trọng, hắn nói:
"An Nhiên, chỉ sợ ngươi phải đi theo ta một chuyến!"
Vân Đào cùng Lương Tử Ngộ đã đi tới, Tiểu Bạc Hà cùng Hằng Hằng cũng vội vã chạy từ
bên trong ra, Triệu Như đứng ở cách đó không xa, một đám người đều cảnh giác nhìn Trương Bác Huân.
Vân Đào chắn phía trước An Nhiên, nhíu mày nhìn Trương Bác Huân hỏi" "Ngươi muốn làm cái gì?"
Nhìn Trương Bác Huân khá chật vật nhưng tinh thần diện mạo vẫn không tồi, trong xe giống như chỉ có
một mình hắn, nhưng khi hắn xuống xe, thì
phía ghế sau có một người mở cửa đi xuống.
"An Nhiên, ta cần Chiến Luyện thay ta đi cứu thủ trưởng và Đường Ti Lạc."
Trương Bác Huân đứng ở bên cạnh cửa xe, chỉ chỉ về phía Tương thành: "Xe đã chuẩn bị tốt, đi thôi."
An Nhiên lắc đầu, nhìn thoáng qua phía trong Tương thành mà Trương Bác Huân chỉ:
"Ta không đi, ta không đi vào Tương thành."
Cho nàng là ngốc tử hay sao? Tương thành an tĩnh như vậy, đột nhiên Trương Bác Huân
vọt ra, nói để nàng đi cứu Đường Kiến Quân cùng Đường Ti Lạc? Nàng có tài đức gì a, còn
đang mang theo đứa nhỏ đâu! "Cái này...." Trương Bác Huân cúi đầu, tự hỏi mình phương
thức nói chuyện như thế nào rồi bình tĩnh nói:
"Không phải do ngươi quyết định."
"Ha ha ha, lần đầu tiên ta gặp loại người như này, đây là trắng trợn bắt cóc a, khi dễ chúng ta là
người chết hay sao? Tên cặn bã nhà ngươi, thiếu càn rỡ chút đi!"
Người nói chuyện là Lương Tử Ngộ, hắn còn khá trẻ tuổi cho nên càng khinh cuồng hơn
so với Vân Đào, Vân Đào chưa nói chuyện đâu, Lương Tử Ngộ đã bắt đầu chửi ầm lên với Trương Bác
Huân rồi.
Triệu Như thì tràn ngập cừu hận nhìn Trương Bác Huân, nàng ở sau An Nhiên mấy bước,
nhưng nhìn đến Trương Bác Huân nàng lại nhanh chóng đi về phía trước hai bước.
Trương Bác Huân không tức giận vì lời nhục mạ của Lương Tử Ngộ, hắn chỉ đi gần về phía An Nhiên,
Vân Đào thấy thế bắt đầu vọt lên, hắn dùng tốc độ coi như sét đánh không kịp bưng tai.
"An Nhiên, ôm đứa nhỏ đi đi!"
An Nhiên không nhúc nhích, Cầu Gai Béo quanh thân sôi nổi lăn về trước bắt đầu công kϊƈɦ Trương Bác
Huân cùng với đồng bạn của hắn, Trương Bác Huân kia vẫn đứng thẳng trêи mặt đất, lấy hắn làm trung
tâm dần dần có một chiếc lưới sắt vây quanh. Cầu Gai Béo lăn lộn lăn lộn rồi vô pháp nhúc nhích,
gai bén nhọn bị mắc vào lưới sắt.
Cùng lúc đó, trừ bỏ Vân Đào kịp thời nhảy lên, hai chân Lương Tử Ngộ cũng bị mắc kẹt trong
lưới sắt, làm hắn gấp đến độ chửi ầm lên, mắng Trương Bác Huân một mặt toàn nước miếng.
An Nhiên thấy thế nội tâm có chút luống cuống, chiêu này của Trương Bác Huân rất lợi hại, vì thế
nàng không thể đánh lại được, đương nhiên không đánh được thì phải chạy, hơn nữa còn không chút do
dự, vội vàng quay lại, ôm Oa Oa chạy về hướng bến xe.
Nhưng vì Chiến Luyện mới cho nổ bến xe nên rất nhiều chuột chạy tứ tán, không ít chuột chạy về phía
này, cho nên An Nhiên tựa như ngược dòng mà
đi, vì vậy tốc độ không nhanh được.
Lại nhìn về phía Vân Đào, còn chưa chạm được vào người Trương Bác Huân thì người
đàn ông bên người hắn đã tiếp đón Vân Đào, nhìn dáng người cao lớn cường tráng kia tạo
cho người khác cảm giác thấy tựa như hắn đến từ phương bắc, trêи khuôn mặt đầy râu quai nón, trêи
đầu còn đội mũ lưỡi trai.