Nghĩ đến thực vật đầy gai nhọn ăn nhiều động vật biến dị như vậy, lại phân chia bộ rễ mấy lần, sinh
ra vô số đời con đời cháu, nó thăng cấp nhiều lần như vậy, hình thể đã lớn đến không giống bình
thường, cũng không thích hợp để chạy theo An Nhiên chạy ngược chạy xuôi nữa.
Thực vật cũng không thích chạy qua chạy lại, nếu không phải An Nhiên cần lấy một viên hạt giống,
mạnh mẽ triệu hoán một con Cầu Gai Béo thì bé cầu Gai này sẽ không theo nàng chạy đến bên trong
Tương thành.
Cho nên phải đối xử với Cầu Gai Béo dưới chân tốt một chút đi, vạn lần không thể đánh chủ ý lên
tinh hạch trong cơ thể nó.
Lại nghĩ đến Tiểu Bạc Hà có thể lấy ra được 3 viên tinh hạch tới, thật không dễ dàng.
Khoan? Nàng ấy làm thế nào lấy ra được?
An Nhiên có chút nghi hoặc lôi kéo Tiểu Bạc Hà đi sang một bên hỏi:
"Bạc Hà, ngươi có phải lấy hai viên tinh hạch này từ trong hoa cầu vẫn còn sống hay không?"
Chỉ có thể phóng đoán như vậy, trước kia An Nhiên không biết, giờ biết mới phát hiện những viên
tinh hạch đó thực sự rất khó để thu hoạch, tinh hạch là mệnh căn của thực vật biến dị, nếu không
Cầu Gai Béo đã không phẫn nộ như vậy.
Viên tinh hạch đầu tiên là do Chiến Luyện, Vân Đào cùng Lương Tử Ngộ lôi kéo một cây dây mây rút
lên từ dưới lòng đất, sau đó bị Chiến Luyện đánh nát, bị lửa của Lạc Phi Phàm đốt, cuối cùng Tiểu
Bạc Hà mới nhặt được dưới đống tro tàn.
Nhưng sau đó dưới nền đất sâu như vậy, hoa cầu lớn như vậy, ba người Chiến Luyện đã
không còn rút được cây nào nữa, vậy Tiểu Bạc Hà lại lấy được hai viên, vậy chỉ có thể là Tiểu Bạc
Hà chính mình cách không lấy từ hoa cầu còn sống dưới đất mà thôi.
Quả nhiên, Tiểu Bạc Hà thành thành thật thật gật gật đầu, há mồm ngáp một cái, nàng cách không lấy
ra hai viên tinh hạch, tuy rằng tiêu hao rất nhiều tinh lực, nhưng chỉ cần có thể giúp đỡ được cho
An Nhiên, nàng cảm thấy thập phần đáng giá.
Thấy đứa nhỏ mệt mỏi, An Nhiên thương tiếc sờ sờ đầu Tiểu Bạc Hà.
"Nghỉ ngơi một chút đi, cũng không biết dị năng này của ngươi tốt hay không nữa,
ngươi giống như vẫn luôn bị tiêu hao tinh thần, đi ngủ đi."
Tiểu Bạc Hà gật gật đầu, xoay người, không nói một lời đi vào trong cửa hàng, mở cửa xe nơi Oa Oa
đang ngủ, bò vào trong xe, dựa gần vào Oa Oa đi ngủ.
Chốc lát sau, Hằng Hằng cũng bò vào trong xe, dựa sát vào Tiểu Bạc Hà cũng ngủ mất, ba đứa nhỏ dựa
sát nằm gần bên nhau, biểu tình trêи mặt an tường lại tự tại.
Bởi vì tài nguyên dưới nền đất hữu hạn, An Nhiên để Lương Tử Ngộ đạp vỡ gạch ở khoảng cách xa nhau,
trồng hai viên tinh hạch màu xanh lục bảo xuống, trong quá trình giục sinh chúng nó, chúng
nó đã sinh trưởng trở thành những cây mây tốt, hoàn toàn chiếm lấy toàn bộ không gian quanh cửa
hàng áo cưới này.
Rất nhiều dây mây hư hỏng đã bị chèn ép lùi bước, trong cửa hàng áo cưới sẽ không bao giờ xuất hiện
tình huống có cây mây cạy sàn nhà nhô lên nữa. Ánh mắt Lương Tử Ngộ cùng Phủ Tử nhìn An Nhiên quả
thực bội phục sát đất, trêи mặt Chiến Luyện thì đắc ý dào dạt, phảng phất như vợ của hắn lợi hại
như vậy hắn thực vinh quanh a.
Trương Bác Huân đối với An Nhiên vẫn luôn muốn nói gì đó nhưng lại thôi, năm lần bảy
lượt muốn nói chuyện cùng với An Nhiên nhưng đều bị
Phủ Tử ngăn cản.
Kỳ thật An Nhiên biết Trương Bác Huân muốn nói cái gì, đơn giản chính là hiện tại nàng có năng lực
có thể đi theo hắn cứu người linh tinh gì đó hay không.
Bọn họ không thấy được thế giới thực vật dưới nền đất kia, không biết ba cái hoa cầu biến dị của
nàng, những dây mây này đã tỏa ra cùng với đám dây mây hư hỏng triển khai tranh đoạt chèn ép cướp
đoạt tài nguyên hung tàn như thế nào.
Nếu không có mấy người Chiến Luyện hỗ trợ trêи mặt đất thì không gian cửa hàng sẽ không thủ được.
Cho nên dựa vào trình độ năng lực hiện giờ của An Nhiên, nàng cảm thấy mình còn cần phải tiếp tục
nỗ lực, nàng cần thu hoạch lấy những viên tinh hạch màu xanh lục bảo, chậm rãi gieo trồng.
Mà hiện tại, điều mọi người cần thiết nhất là nghỉ ngơi, lấy tinh thần chuẩn bị chiến đấu.