Đem Chiến Luyện đẩy ra ngoài, An Nhiên lại dỗ dành Oa Oa đi ngủ, sau đó nhìn thoáng qua Trương Bác
Huân ngoài cửa sổ, hắn vẫn còn đang đi cắt đám hoa quỷ dị kia, Phủ Từ ngồi ở bên ngoài
bụi hoa, nhìn Trương Bác Huân như nổi điên mà lắc đầu liên tục.
Bởi vì đi một đường, mấy người Vân Đào còn có Tiểu Bạc Hà đều thay An Nhiên thu thập những viên
tinh hạch màu xanh lục bảo, cho nên đoạn đường từ cửa hàng áo cưới đến bên cạnh Tinh khu
này, An Nhiên đều gieo trồng những cây mây tốt.
Vì thế khi tới nơi này sẽ xuất hiện một trạng thái ranh giới rõ ràng, bên trái là cây mây của An
Nhiên, sinh trưởng dưới ánh trăng, mà bên phải là một biển hoa màu đỏ tươi, khi gió lạnh phất qua,
biển hoa phập phồng giống như sóng triều nhấp nhô một tầng lại một tầng, chúng mọc đầy ở mặt đường
cùng với bám lên mặt tường phòng ốc.
Thỉnh thoảng có một đám cây mây khổng lồ rắc rối khó gỡ du tẩu ở trong bụi hoa, làm biển hoa mang
nguy cơ tứ phía.
An Nhiên có thể cảm nhận được rất rõ ràng dưới nền đất, những bộ rễ đang dây dưa hỗn loạn chen
chúc tranh đoạt tài nguyên của nhau, rất rõ ràng những cây mây của An Nhiên có vẻ không
địch lại được, rốt cuộc tính tình người tốc không hung tàn như tính tình người xấu được.
Mà hiện tại mọi người đều rất mệt mỏi, chỉ có thể chờ đến buổi sáng ngày mai, chờ mọi người nghỉ
ngơi thật tốt lại tiếp tục thẳng tiến đến Tinh Khu.
Nghĩ nghĩ, đột nhiên An Nhiên nhớ tới, nàng sở dĩ có thể khống chế thực vật biến dị không phải vì
nó là con rối của nàng, mà bởi vì thực vật biến dị rất thích dị năng của nàng, cho nên chúng có thể
chủ động kiếm ăn, nhưng thường thường vẫn cần dị năng của An Nhiên trấn an.
Vậy nàng có thể trấn an những cây hoa hư hỏng kia sao?
An Nhiên lặng lẽ phóng thích ra một ít dị năng, những cây mây tốt thì phản hồi lại cho nàng chúng
đang rất thoải mái về cả thể xác lẫn tinh thần, một mảnh tường hòa, nhưng nội tâm của đám hoa hư
hỏng thì bạo ngược, cảm xúc trái ngược như đào thải mệnh lệnh của nàng, chúng nó hấp thu năng lượng
của An Nhiên, nhưng chúng nó giống như một đám nhân tra vong ân phụ nghĩa, căn bản không cho An
Nhiên nửa phần tình cảm nào.
Nàng thất bại.
Thử trong chốc lát, trong nội tâm nàng có chút trùng xuống, nàng cảm hóa không được đám hoa hư
hỏng, vì vậy chỉ có thể lấy tinh hạch hệ mộc trong hoa cầu của chúng, làm chúng nó trọng sinh lại
làm một "người tốt".
Vì thế An Nhiên nằm ở sô pha, nghĩ nghĩ, rồi ngủ mất, tiểu oa nhi ở bên cạnh cũng lật qua rồi lật
lại, bị chắn ở bên trong sô pha, bất tri bất giác cũng ngủ rồi.
Đêm rất yên tĩnh, thực vật không tiếng động mà nhanh chóng sinh trưởng, ở phía sau có những con
chuột đang gặm rễ cây, Tinh khu to như vậy đều
chìm trong biển hoa.
An Nhiên cảm thấy mình đang bay, theo gió, bay qua biển hoa, bay về phía trước, đi tới một đống
kiến trúc rách nát, giống như trước kia hắn là một siêu thị, tuy rằng bị tổn hại tương đối nghiêm
trọng, nhưng hình thức ban đầu của siêu thị này vẫn làm An Nhiên cảm thấy vô cùng quen thuộc, sau
đó nàng thấy......
Một đóa Nhục Hoa thật lớn thật lớn, canh hoa cuốn khúc, một tầng lại một tầng, giống như một bông
hoa sen ăn thịt khổng lồ, bộ rễ của nó dưới nền đất tỏa ra bốn phương tám hướng, cơ hồ bao trùm
toàn bộ Tinh Khu.
Nếu so sánh với đóa Nhục Hoa này thì những bông hoa nho nhỏ quỷ dị hay những cây mây biến dị kia
vậy thì bọn chúng chỉ là một chút ít tiểu nhân vật, không đủ để gây họa.
Đột nhiên An Nhiên mở mắt, ngồi bật dậy từ ghế sô pha, Oa Oa ở bên người rầm rì một
chút, hơi hé mắt rồi lại nhắm vào, trở mình ghé vào bên trong sô pha.
An Nhiên đắp cho đứa nhỏ một cái thảm lông, cầm mấy cái đệm dựa đặt dưới mặt đất, phòng ngừa Oa Oa
ngã xuống từ trêи ghế, sau đó đi ra khỏi phòng.
Sắc trời đã tờ mờ sáng, bên ngoài, Chiến Luyện đang ngồi ở một chiếc bàn, đưa lưng về phía An
Nhiên, đang nó chuyện với Vân Đào và Lạc Phi Phàm, Vân Đào thấy An Nhiên đi ra, sắc mặt có chút
không đúng, ngẩng đầu hỏi: "Phát sinh chuyện gì sao?"